Đinh Nhật Uy.
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là "biệt giam" để điều tra nên không cho tùy" tiện gặp" người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là "biệt giam" để điều tra nên không cho tùy" tiện gặp" người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”
Đọc những dòng tâm sự này trên facebook, tôi bỗng thấy trong lòng bâng khuâng, mi mắt lại nong nóng. Đông sang rồi đấy! Vậy mà thời tiết sao vẫn thấy oi ả. Bóng tối sập xuống nhanh quá, mới hơn 5 giờ đã phải bật đèn. Cuộc sống đời thường nhìn ngoài nhìn thì có vẻ bình yên, dẫu khoảng không vẫn đầy chặt tiếng ồn ào ngược xuôi dưới kia vọng lên. “Trong ấy” giờ này chắc đã yên lặng lắm. Đời tù tạm giam hay tạm giữ chỉ là ngồi đếm thời gian và nghĩ... Nghĩ mãi cũng chỉ đến thế. Sự thật thì chỉ có một, nhưng suy diễn thì có muôn vàn cách, phụ thuộc vào cái tâm của người nghe. Bảo có tội hay không có tội giờ nó dễ như trò đùa. Thậm chí nói không thích cái gì đó có khi cũng trở thành tù tội được.
Suốt từ bữa thông tin hai sinh viên Uyên và Kha bị bắt tràn ngập trên mạng, không phải tôi không quan tâm, mà chỉ cần đọc các bài viết của các blogger khác cũng đã quá đầy đủ rồi. Nếu có bảo nói gì, tôi chỉ nói được 2 điều: Một là phản đối cách bắt người tùy tiện (lúc nào họ chả nói leo lẻo là theo đúng trình tự pháp luật). Hai là không được phép hỏi cung khi chưa có luật sư.
Xin tham khảo bài "Quyền im lặng" của nhà văn Thùy Linh
Tôi nhận thấy một điều rất đáng buồn, là hiểu theo cách thông thường nhất thì luật pháp được đặt ra là để ngăn chặn những hành vi phạm pháp của con người. Nó không chỉ có tác dụng ngăn chặn mà còn mang tính răn đe những kẻ manh nha có ý định phạm pháp.
Thế nhưng trong thực tế, người ta nói nhiều đến chuyên mớm cung, ép cung, thậm chí còn lừa người bị bắt bằng cách dụ dỗ họ ký nhận tội để được giảm nhẹ, và không ít người đã mắc bẫy. Như vậy là không có tội cũng phải cố lừa cho người ta trở thành tội phạm.
Có lần tôi thắc mắc, họ làm thế để được gì? Và liệu lương tâm của họ có bị cắn rứt khi làm điều thất đức ấy không?
Câu trả lời là tôi ngây thơ lắm. Trong đời vẫn có những kẻ chuyên kiếm tiền trên nỗi đau khổ của người khác. Trong chiến tranh thế giới thứ nhất, một vị đô đốc hải quân Anh đã bị giết chỉ vì ông muốn ngăn chặn chiến tranh. Giới con buôn vũ khí và những thứ để nuôi sống chiến tranh sẽ không kiếm chác được gì, nếu như chiến tranh kết thúc. Và có vẻ như nghịch lý là nếu không có kẻ phạm tội thì ai đó chẳng có cớ để kiếm tiền?
Vụ bắt giữ Kha và Uyên, giống như nhiều người, tôi cũng không tin bất cứ thông tin gì ngoại trừ do chính miệng các sinh viên này nói. Tôi cũng chắc rằng có rất nhiều người không hề tin các chứng cớ do cơ quan điều tra đưa ra. Nếu như theo đúng khẩu hiệu “Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” mà hai sinh viên này đưa ra dù dưới hình thức nào là có tội, thì tôi cho rằng dẫu có bị tù tội, họ cũng không bao giờ phải hổ thẹn, nói cách khác là họ hoàn toàn có thể tự hào về mình.
Đến những người dân đi đòi quyền lợi bị cướp đoạt của mình họ còn tống vào tù được, thì chắc rằng họ chẳng dễ dàng gì thả các em ra mà không có một cái án nào đó. Tôi có cảm tưởng với những con người đã dám nói, dám làm không phải vì những mưu lợi cá nhân, thì nhà tù chỉ làm họ tăng thêm nghị lực sắt đá hơn thôi. Đọc những dòng tâm sự của anh trai Đinh Nguyên Kha, biết thông tin về người mẹ Nguyễn Phương Uyên, tôi thấy hai em thật hạnh phúc khi có người thân luôn bên cạnh. Hạnh phúc giản dị này, tiếc thay không phải ai cũng có được.
Hết mưa trời lại sáng. Hãy chờ đón ngày họ trở về.
Họ đang học Trung quốc :
ReplyDelete-Mềm mỏng trong đối ngoại .
-Tàn nhẫn , dã man ,hèn hạ trong đối nội .
Thưa cả hai vị: anh trai và mẹ đẻ ví vái đồng đô la đểu mà đưa con ruột của mình vào vòng lao lý còn mang tiếng là kẻ phản quốc. Cái mong ước định cư tại mỹ mà tôi được biết thì với những người như nác vị: Cứt Mỹ thơn lắm ngon và bổ hơn cơm Việt nam. Tốt nhất đừng có giãi bày lòng yêu nước nghe tởm lợm lắm. Thật là một lũ hạ đẳng.
ReplyDeleteThứ nhất đừng để nặc danh chứ.
DeleteThứ hai, nói rõ hơn được không? Không hiểu lắm.
Thứ ba, cứt Mỹ có thơm không thì phải hỏi các quan chức vẫn cho con sang Mỹ học và định cư ấy. Dân nghèo chúng tôi không có cơ hội để thưởng thức đâu.
Nặc danh 18:14 ngày 18/11/12 bố láo .
Deletetra loi hay wa Phuong Bich
DeleteCái lũ nào hạ đẳng hả bác? Có phải cái lũ lúc nào mồm cũng bô bô vì dân vì nước nhưng thật ra là bán dần, bán mòn cái nước VN này, phần còn lại thì chia nhau dưới vỏ bọc dự án.
DeleteTheo bác thì cứt Tàu có thơm ngon bổ không vậy?
Đã bảo rồi đừng có đội lốt "tổ quốc nhân dân" nữa, mọi người đã bắt đầu hiểu từ năm 1975 rồi.
Nhìn 3 tàu tung hoành biển nhà, đồ ăn thức uống, vật dụng tràn vào độc hại khôn lường. Giáo dục, xã hội lung lay. Đếm những thiệt hại chỉ do báo chí nhà nước công bố từ Vina này tập đoàn kia thiệt hại mỗi thứ nhiều ngàn tỉ đồng, trong khi báo Dân trí ngày nào cũng đăng xin tiền làm từ thiện bằng 1 phần triệu như vậy - có khi chỉ vài triệu đồng cũng giúp người bệnh qua cơn ngặt nghèo - Thế mà bạn vẫn có thể chịu được, lên đây mắng mỏ 2 thanh niên với bầu máu nóng rất ư là bình thường của con dân đất nước, đang sa cơ oan trái trong lao lý thì quả tôi không lường hết tính khốn nạn nghiêm trọng của bạn.
DeleteDUNG LA THU CHO MOI TU XUNG LA NAC DANH. BO CHU MAY OC BO SAO NGU THE. CHONG BON TAU , YEU QUE HUONG DAT NUOC LA DANG KINH.
DeleteCON THU NGUOI NHU CHU THI DI CHET LA VUA , THAT TOI CHO CHA ME SINH RA LOAI NGUOI NHU THANG NAC DANH, FUCK YOU GO THE HELL.
Chị Phương Bích đừng giận! tay nặc danh đó là tay còn đảng còn tiền đó chị ạ. Nó hèn hạ lắm làm sao dám có tên tuổi. Thông cảm đi nó là con dòi trong đóng phân XHCN (xin lổi vì không thể làm nhục con cho, không đáng). Chị yên tâm ngày chui cống của chúng nó không còn xa đâu.
ReplyDeleteTên Nặc danh lúc 18:14 này chắc chắn không là một tên chó săn của chính quyền thì cũng là dạng óc bé như quả nho, chửi người khác là hạ đẳng hẳn hắn là tầng lớp trên tức tầng lớp bóc lột ở xứ này?
ReplyDeleteCái luận điệu cũ rích 'anh trai và mẹ đẻ ví vái đồng đô la đểu mà đưa con ruột của mình vào vòng lao lý còn mang tiếng là kẻ phản quốc' kia hắn tưởng hắn cứ sủa bậy là có người tin ngay chắc? Mà tiếng sủa này nghe cũng quen lắm chắc chắn không thể từ những người làm ăn lương thiện bằng mô hôi nước mắt, sức lao động bản thân mình được. Hạng này không phải là chó săn trực tiếp của lũ cường quyền thì ít nhất cũng là hạng ăn cơm thừa canh cặn, liếm đĩa thừa của lũ sai nha chính quyền. Người tử tế không ai sủa những câu vô duyên và không có chứng cứ cả? Hãy đưa chứng cứ ra rồi hãy sủa.
Chị Phương Bích nói đúng, muốn biết cứt Mỹ thơm hay thối thì phải hỏi cái lũ con cháu bọn sai nha đang gửi đi du học, cái lũ CB đi công cán cái xứ Mỹ 'thối nát' ấy, chỉ lũ đó mới biết, còn dân nghèo chúng tôi đâu có hân hạnh biết. Mà ở VN nhiều kẻ muốn sang đó ngửi cứt Mỹ lắm đấy- theo lời tên Nặc danh này- vì vừa rồi BBC có đưa tin đại loại thế này 'Chính quyền quận Cam bên Mỹ ra nghị quyết không hoan nghênh các quan chức Vn thăm quận này'.
P/S: chủ blog thông cảm tôi hơi bực vì thấy giọng điệu ăn nói mất dạy của tên này nên đã làm blog mất đi phần nào sự thanh lịch. Sorry !
Dạ, không sao ạ.
Deletetuyệt vời chị Phương Bích. Em chúc chị luôn mạnh khỏe và vững vàng. Tinh thần của chị, những việc chị làm khiến chúng em cảm phục, và cũng tự thấy xấu hổ vì chưa được bằng một phần của chị. Biết cái sai, nhìn thấy cái sai mà chưa dám lên tiếng. Sống như vậy nhục nhã lắm thay :(
ReplyDeleteCố gắng chị nhé, em tin là có nhiều người ủng hộ chị,
Bạn đừng khiêm tốn thế. Đầu tiên mình cũng rụt rè, nhút nhát lắm. CÒn ngượng ngùng khi nói và viết. Rồi sẽ quen thôi bạn ạ.
DeleteTôi đề nghị lần sau chị Bích xoá luôn những lời bình ("comment") dốt nàt và vô văn hoá như của Nặc danh18:14 Ngày 18 tháng 11 năm 2012.
ReplyDeleteTôi rất thích và ủng hộ những bài viết của Chị.
Cảm ơn
Dạ thưa bác Tran Loc, thực ra tôi chỉ xóa những nhận xét tục tĩu là chính. CÒn họ muốn nêu quan điểm của họ, tôi lại muốn có cơ hội để chứng mình cho họ thấy những điều ngược lại. Nếu không, họ lại bảo chỉ toàn những người khen ngợi lẫn nhau thì không khách quan lắm.
DeleteCảm ơn bác đã ủng hộ :))))))
“Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” (Phương Uyên)
ReplyDelete- có tội hay không?
KHÔNG BAO GIỜ CÓ TỘI HỠI ĐÔNG BÀO!