Translate

Thursday 22 March 2012

Cụ Lê Hiền Đức , Dân, và Công an


Hôm trước đọc tin trên mạng, tôi đã biết chuyện công an quận Đống Đa có giấy mời cụ Lê Hiền Đức lên trụ sở công an quận để làm việc. Nội dung chỉ ghi vắn tắt là “giải quyết theo ý kiến của bà”. Dưới phần chữ in cuối cùng còn thêm dòng chữ viết tay: yêu cầu không vắng mặt.
Cụ Đức từng phục vụ trong ngành an ninh nên có lẽ hiểu chuyện hơn người khác. Cụ bảo bây giờ cụ đang quan sát những hành vi tham nhũng của công an để báo cáo lãnh đạo, nên đã có những hành vi trả thù, khủng bố cụ. Bởi vậy cụ tuyên bố là sẽ không đi đâu một mình, không thể tiếp xúc với công an trong tình trạng riêng lẻ, tránh tình trạng công an hành hung người dân đến chết rồi lu loa lên là tự sát, hoặc do va đập chấn thương vô tình. Rồi cụ cũng ghi rõ nếu công an đến nhà cụ làm việc thì phải có hẹn, xuất trình thẻ ngành đàng hoàng.
Đọc những thông tin này, tôi thấy nhiều người sẽ rút ra được kinh nghiệm quý báu cho mình. Tránh những trường hợp chết bí ẩn trong trụ sở công an, không có ai làm chứng như rất nhiều trường hợp thương tâm đã xảy ra.
Trước khi đi, trong khi cho bố ăn sáng, tôi kể chuyện cụ Đức cho bố nghe, kể cả chuyện mặc dù cụ Đức có rất nhiều tình nguyện viên làm thư ký cho cụ, nhưng hôm nay là tôi và chị Hương ở bên Viện Khoa học Xã hội cùng làm “thư ký” cho cụ trong buổi làm việc với công an. Bây giờ cái gì tôi cũng phải kể cho bố nghe, để bố biết mà “phản biện” với mấy người cứ hay bóng gió này nọ về tôi.
Phóng xe đến nhà cụ Đức, tôi thấy khoảng hơn hai chục người đứng trước cửa nhà cụ. Trông dáng vẻ họ rõ là những người dân quê lam lũ. Phần lớn họ là phụ nữ có tuổi, trong đó có cả bà cụ tám mươi tuổi, nhăn nheo móm mém. Hỏi mới biết họ là những người nông dân ở xã Đông Ngạc, huyện Từ Liêm bị mất đất bởi dự án Ciputra Nam Thăng Long từ năm 2005.
Cụ Đức mời họ vào nhà, nghe họ trình bày rồi nhận đơn từ của họ. Thoạt đầu thấy cái bao tải dứa họ khệ nệ vác vào, tôi lại tưởng sản vật quê nhà bà con đem lên biếu cụ. Đến lúc cụ hỏi về điều gì đó thì họ lôi cái bao dứa ra, hóa ra trong đó là một cái ba lô đựng toàn đơn từ khiếu nại. Tôi những muốn rớt nước mắt, cả một bao tải dứa trĩu nặng bao nỗi thống khổ của những người đàn bà lam lũ kia. Không biết họ đã đi tới những đâu, đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, và mấy ai đã chìa tay ra cho những con người này.
Dù hôm nay cụ Đức không có lịch làm việc với họ, nhưng cụ vẫn mời họ vào nhà, lắng nghe họ trình bầy rồi nhận đơn của họ. Nghe vài lời không rõ được mọi chuyện, nhưng tôi tin những người đàn bà kia. Họ không dại gì bịa ra những câu chuyện tày đình, để rồi suốt 7 năm nay kiên trì và nhẫn nại gõ tất cả mọi cánh cửa, với hy vọng tìm được công lý cho họ.
Tôi rất ấn tượng với người đàn bà tên Hoàng Thị Tưởng, thay mặt bà con trình bày với cụ Đức. Nước da chị đen sạm, giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng, rất lễ phép, chị kể về chuyện bao nhiêu năm nay chị cùng bà con gõ cửa đến những đâu để khiếu nại, rồi chỉ vì khiếu nại như thế mà công an bắt chị, kết án 7 tháng tù giam, tống vào Hỏa Lò. Nghe đến Hỏa Lò là ruột gan tôi lại nhộn nhạo. Cái tên địa danh đó giờ đây không còn đáng sợ với tôi nữa, nhưng cái chính tôi đã nhìn nó với một con mắt khác trước rất nhiều, về thực chất giữa những con người có án hay chưa có án lại cần phải được soi qua cái lăng kính cuộc đời, mới có thể biết được đâu là cái tốt, đâu là cái xấu.
Chị Tưởng kể khi không lấy được đất của dân, nhà thầu đã đổ bê tông dày 20 phân lên ruộng. Rốt cuộc ngần ấy năm nay ruộng đất để hoang, không cấy hái gì được nữa. Cụ Đức nghe vậy cũng gật đầu bảo đã từng thấy ruộng đất bị bỏ hoang nhiều lắm. Tôi nghĩ đó mới chính là tội ác. Lãng phí cũng là một tội ác.
Thời gian không có nhiều, trong khi chị Tưởng lôi đơn từ, ảnh chụp ra cho cụ Đức xem, mọi người kể những ai đã bị giam vào Hỏa Lò chỉ vì đi khiếu nại. Chị Đỗ Thị Ngữ ở xóm Đình, thôn Nhật Tảo còn kể bị giam 4 tháng, con cháu ở nhà bỏ ra 50 triệu để chạy chọt thì chị mới được ra. Lời chị kể đúng sai đến đâu tôi chưa biết, nhìn khắp lượt những con người ngồi quanh đây, tôi không thể hình dung ra chặng đường mà những người đàn bà này đã đi trong suốt những năm qua, thương không biết nói sao cho vừa. Chỉ biết động viên họ hãy cố gắng đi đến đích, ruộng đất là máu thịt của người nông dân, không thể để cho ai cướp đoạt được.
Nếu không vì mấy người đàn ông mặc cảnh phục xuất hiện thì bà con chắc còn ngồi lâu. Mọi người lần lượt chào chúng tôi, không quên lời cảm ơn đã tiếp đón bà con và xin chúng tôi hãy giúp đỡ họ. Bà cụ móm mém tám mươi tuổi ôm lấy cụ Đức nói gì tôi không nghe rõ, chỉ thấy là nước mắt giàn giụa. Tiễn bà con ra cửa, cụ Đức còn lớn tiếng dặn dò rồi bảo với tay công an khu vực:
-     Cấm không được ai gây khó dễ cho bà con đấy. Bà con có bị quấy nhiễu gì thì báo ngay cho tôi biết.
Giờ mới đến màn chính của ngày hôm nay. Sau khi cụ giới thiệu tôi và chị Hương là thư ký cho cụ một cách đàng hoàng, để cho họ khỏi thắc mắc, cụ bắt đầu yêu cầu hai công an viên mặc cảnh phục phải xưng tên và xuất trình thẻ ngành. Chỉ có thế mà um tý tỏi lên. Hai công an viên kia nhất định không chịu đáp ứng yêu cầu của cụ. Cụ cáu lắm, bảo:
-     Lạ nhỉ, tôi tên là thế này, ở địa chỉ này, các anh đều biết, vậy mà tôi lại không được biết tên các anh là sao. Thẻ ngành của các anh đâu?
-     Ôi giời, cụ biết cháu rõ quá rồi còn gì, cháu mặc quân phục thế này chưa đủ hay sao mà cụ còn phải đòi thẻ ngành?
Đúng là lạ thế đấy, nhưng cụ nói đại để là quân phục thì cụ cũng có thể mượn được, rồi nhỡ đâu hôm qua thì cậu còn ở công an quận, nhưng hôm nay thì cậu lại chuyển đơn vị khác rồi thì sao, vậy nên cần thẻ ngành là vì thế đấy. Hai tay công an gần như mất kiên nhẫn vì cụ cứ truy mấy cái vụ thể thức làm việc ban đầu ấy. Một tay công an tên là Sơn bỏ ra ngoài, tỏ vẻ rất bực bội, bảo thôi không làm việc nữa. Cụ Đức cũng bực mình, bảo: Láo! Ra thì cũng phải chào hỏi chứ, nhà cụ có phải là chỗ thích vào thì vào, thích ra là ra đâu. Nhưng tay công an tên là Hưng thì tỏ vẻ nhẫn nại hơn, nếu bỏ về thì không hoàn thành nhiệm vụ à? Anh ta không câu nệ gì nữa, hỏi thẳng luôn, rằng có phải vừa qua cụ có phản ảnh lên lãnh đạo công an thành phố về việc cảnh sát 113 quận Đống Đa đi xe chuyên ngành, đến gặp các hộ kinh doanh để xin tiền trong dịp tết vừa qua không? Đấy! Là hôm nay chúng cháu đến chỉ để hỏi cụ về việc đó thôi.
Trời đất, có thế mà cũng phải mời cụ lên quận, rồi không mời được thì lại xuống tận nhà cụ chỉ để hỏi có mỗi cái câu thế thôi à?
Theo thông tấn xã vỉa hè thì sáng nay sẽ có rất nhiều dân oan sẽ có mặt ở Hà Nội để gửi đơn kêu cứu. Mà cụ Lê Hiền Đức lại vốn được coi là vị cứu tinh của dân oan cả nước, nên chắc hẳn họ bày ra cái vụ này cốt chỉ để giữ chân cụ trong sáng nay mà thôi. Là tôi đoán vậy, nhưng hẵng nghe cụ hoạnh vụ giấy mời này cái đã. Cụ giương mục kỉnh soi cái giấy mời:
-     Thứ nhất từ ngữ ghi trong cái giấy mời này là rất thiếu lễ độ. Ghi là yêu cầu không được vắng mặt! Các anh có phải là lãnh đạo của tôi đâu mà ghi là yêu cầu, các anh mời thế đấy à? Mời thì phải mời cho nó đàng hoàng, phải hỏi xem liệu tôi có thể đến được hay không chứ lại ghi là yêu cầu à.
-     Thứ hai, giấy mời ghi cụt lủn là giải quyết ý kiến của bà. Tôi đã gặp các anh bao giờ đâu mà bảo là có ý kiến gì? Mà tôi có nhiều ý kiến lắm, nhưng tôi có ý kiến với lãnh đạo công an thành phố chứ không phải với các anh.
Tay công an tên Hưng đành phải công nhận là cái câu yêu cầu ấy là xấc xược, do không nhớ ra là cụ đã nhiều tuổi??? Và lúc đầu thì thay mặt anh em cháu xin lỗi, sau thì nhớ ra bảo chính là cháu viết nên cháu xin lỗi cụ. Cụ Đức đồng ý bỏ qua, nhưng thâm tâm tôi thì không bỏ qua. Anh ta nói thế hóa ra vì cụ Đức nhiều tuổi nên anh ta xin lỗi, thế còn với người khác thì anh ta không xin lỗi và có quyền yêu cầu à?
Sau thì cụ bắt đầu nói về cái vụ cụ phản ánh việc công an quận Đống Đa xin tiền dân để ăn tết. Cụ bảo cụ nói với ông Nhanh là, anh không cho lính tiền ăn tết hay sao mà để chúng nó ngửa tay đi xin tiền dân thế? Chúng nó đang bôi gio trát trấu vào mặt chính quyền đấy anh có biết không hả?
Anh công an Hưng cũng tỏ ra bức xúc lắm, bảo bắt được mấy thằng ăn bẩn ấy thì anh ta đập chết. Cụ Đức cười bảo, chúng nó bảo cụ ơi, con chỉ được một tý thôi, con còn phải nộp lên trên cơ. Cái nhà anh Hưng kia giãy lên:
-     Đấy, thế là cụ biết đấy chứ, cái chính cụ chả bảo cho chúng con biết thôi.
-     Tôi bảo thì để các anh hết việc à. Theo nguyên tắc chống tham nhũng, trước hết là phải đảm bảo giữ kín danh tính người tố cáo để bảo đảm an toàn cho họ. Còn việc tìm ra ai là người xin tiền, xin vào lúc nào, xin ai thì đó là nhiệm vụ của công an chứ không phải của tôi. Các anh phải bằng nghiệp vụ chuyên môn để tìm ra sự thật về phản ảnh của người dân, chứ sao lại đi hỏi ngược lại thế?
Nói tóm lại việc công an làm việc với cụ Đức hôm nay chỉ có thế. Anh công an tên Hưng ghi xong biên bản, đọc xong rồi lại đưa cụ Đức đọc lại, ký vào là xong. Lúc đầu căng thẳng thế, giờ thì cười tươi như hoa, bắt tay chúng tôi rồi chào cụ ra về. Tay công an tên Sơn bỏ đi đâu mất hút giờ cũng quay lại cười xởi lởi. Khi chia tay, 2 anh công an ra sức nói rằng chống tham nhũng là việc của chúng cháu. 2 anh còn hùng hồn nói: nếu bắt được đứa nào ăn bẩn thì cháu đập chết. Chúng tôi tỏ vẻ nghi ngờ, thì 2 anh khẳng định: đánh thẳng tay. Bằng chứng là năm vừa rồi đuổi khỏi ngành mấy đứa. 2 anh vẫn tức là vì cụ báo vụ việc những cụ lại chẳng chỉ rõ là ai để chúng cháu trị cho một trận. Cụ bảo: nếu là tôi thì tôi đã tìm ra cái thắng ấy từ lâu rồi. Có mỗi việc ấy mà từ Tết đến giờ các anh ko tìm ra là quá kém. Họ về rồi, tôi với chị Hương cứ cười rũ ra, phục bà cô hơn tám mươi tuổi sát đất.
Dù sao tôi cũng có thêm được một kinh nghiệm quý giá trong cuộc sống. Tôi cứ tủm tỉm cười suốt khi mấy tay công an bị cụ Đức đá xoáy. Lẽ ra biết tính cụ rồi thì ban đầu cứ đúng thể thức phép tắc mà làm, có phải đơn giản và nhẹ nhàng mà lại được việc không. Đằng này lại dốt thế, để cụ chỉnh từ đầu đến cuối trước mặt hai phụ nữ lạ mặt như tôi và chị Hương, để rồi thấy chúng tôi cứ ngồi cười suốt như thế. Chị Hương thì bảo, chẳng phải họ dốt đâu mà đó là bản chất của họ, quen cái cách làm việc trịnh thượng, coi dân như cỏ rác rồi, chẳng may lần này gặp cụ Đức thì chịu thôi.
Tôi ra về với niềm vui thoáng chốc nhưng lòng lại chợt chùng xuống khi nghĩ về những người phụ nữ xã Đông Ngạc lúc sáng. Những người phụ nữ lam lũ cả đời cùng thửa ruộng, bán chân cho đất bán mặt cho trời mà chưa hết nỗi lo mất đất mất ruộng. Sao họ khổ thế, những mong cày sâu cuốc bẫm làm ra hạt lúa cho mình cho đời mà cũng không xong. Bỏ ruộng bỏ nhà đi kêu cứu mà nào có bàn tay nhà nước nào chìa ra cho họ hay chỉ có những kẻ ăn cơm dân nhong nhóng chờ cơ hội để hốt họ lên xe bus. Mà ai trong số phụ nữ lao khổ đó có được Trời phú cho một cái đầu thông tuệ như cụ Đức đâu cơ chứ.
Cầu những điều may mắn ngày nào đó đến với họ.


31 comments:

  1. Cảm ơn nữ thư ký của Nữ tướng chống tham nhũng đã có một bài tường thuật quá thật và quá hài !

    ReplyDelete
  2. Xin lỗi ! Tôi nói lại là : quá bi hài

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vâng thưa bác Nguyễn Xuân Liên, em hiểu ý bác mà. Cảm ơn bác ạ

      Delete
    2. Bác Nguyễn Xuân Liên nói đúng lắm: quá bi hài!

      Hic, cậu làm tớ hết cười rũ ra rồi lại khóc nè, Phương Bích ơi!

      Delete
  3. Cụ Lê Hiền Đức là người đã có cống hiến, có số má trong nghành CA, nên lớp hậu bối trong nghành họ phải ngại (có trường hợp còn sợ) là đúng thôi. Kiểu như tướng Trần Độ bên quân đội ngày trước cũng thế, cũng gây khó xử và chấn động trong giới quan tâm chính trị. Nhưng những người trong quân đội không khỏi không nể phục vì thời trai trẻ của Ông.

    Cho nên vấn đề không phải nói đúng, nói hay mà cái ban đầu (và cũng là điều kiện cần) là quá khứ và cả thực tế thực tiễn đã làm được cái gì cho địa phương, cơ quan, quần chúng. Mà những người làm điều tốt thì dễ được quần chúng tin hơn cho dù họ chưa chắc đã có trình độ, học vị cao, chức vụ lớn, đôi khi quan điểm của họ có không như mình thì mình cũng nể.

    Chứ phải người lạ huắc và là thanh niên thử xem? CA không nhẹ nhàng chút nào đâu. Em suy từ chính chuyện của em, cũng do cha mẹ mình là người tốt hướng mình làm điều tốt (ít nhất là chưa hại ai) ở địa phương, cơ quan. Chứ nếu không chắc cũng toi !

    ReplyDelete
    Replies
    1. DHLV nói thật chính xác

      Delete
  4. Rất hay, xin cảm ơn chị PB.

    ReplyDelete
  5. Có một điều này nữa, em nói ra không sợ mất lòng :

    Nếu hội bóng đá No-U nói riêng và anh chị em cô bác cựu biểu tình nói chung muốn viết những bài mà để cho bên an ninh, CA mạng mà đọc và suy tư và nể thì không phải cứ khiếu kiện tùm lum kiểu như kiện đài truyền hình HN (dù không sai về pháp luật), hay tụ tập kiểu bóng đá người ta ko nể đâu vì bản chất nó cũng chỉ là sinh hoạt thể thao lành mạnh.

    Cứ bám vào những hoạt động của dân oan, của những bất công của những người nghèo khổ, công nhân, dân lành , nếu đủ uy tín và cả tiền thì làm những việc thiện nguyện thì có ý nghĩa thực chất và tiếng vang để lay động nhiều thành phần khác đang còn thơ ơ, bàng quan trong xã hội.

    Người dân ngoài đời người ta quan tâm cái thực tế chứ mấy ai để ý đến lý luận đâu.

    ReplyDelete
  6. Ngồi trực bên nhà Xuân Diện chờ Xuân Diện lên bài của Phương Bích, đọc xong quay về đây còm (hổng còm bên nhà hắn). He he...Ai bảo hắn chơi quả thông báo trước để người ta phấp phỏng đợi chờ.

    Mình cũng nhất trí như suy đoán của Phương Bích "chắc hẳn họ bày ra cái vụ này cốt chỉ để giữ chân cụ trong sáng nay" thôi.

    Cảm ơn Phương Bích về bài tường thuật.

    ReplyDelete
  7. Nghe danh cụ Lê Hiền Đức đã nhiều, hôm nay đọc bài của bạn thấy bản lĩnh của cụ thật xứng danh. Rất khâm phục cụ!
    Sau đó thì buồn vô cùng về lực lượng công an Việt Nam, mà bản chất, tư cách của họ được thể hiện rất rõ qua những cái gọi là: Giấy mời.
    Phương Bích cứ lưu tâm mà xem trên toàn cõi Việt Nam, giấy mời của ngành công an thể hiện rất rõ tính lưu manh, du thủ du thực của họ - Điều này làm mình rất băn khoăn rằng họ vô văn hóa hay mất dạy!?
    Đã là giấy mời thì đương nhiên mang tính chất trọng thị, tôn trọng người được mời và lẽ dĩ nhiên người được mời có thể đi hoặc không đi(Tức là không bắt buộc). Nhưng sau đó người ta lại: Yêu cầu!(Tức là ra lệnh, bắt buộc phải chấp hành). Vô văn hóa và mất dạy ở chỗ đó. Cụ thể trong giấy mời cụ Lê Hiền Đức họ " yêu cầu " cụ đến hai lần, có nghĩa là họ đã " mất dạy " hai lần.

    ReplyDelete
  8. Bắt sống Nữ sĩ Hiền Giang nói xấu và bài xích NXD-Blog nhá!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nói xấu người tốt, híhíhííííí...

      Delete
    2. Hi hi. nói xấu công khai

      Delete
  9. Trăm năm trong cõi người ta
    Chữ"tài",chữ"mệnh"khéo là ghét nhau
    Trải qua một cuộc bể dâu
    Những điều trông thấy mà đau đớn lòng...

    ReplyDelete
  10. Tham nhũng thì có khắp nơi như ma trên mặt đất. Sao để đơn độc một người già cả chống chỏi với cả một lực lượng tham nhũng có trăm ngàn nanh vuốt. Tôi lo cho cụ lắm. Tầng tầng lớp lớp ban bệ, thanh tra, kiểm soát,chống tham nhũng chỉ một hội một phường. Cụ Hiền Đức thì gầy gò, họ thì càng đi chống tham nhũng càng mập ra, lại tậu đơpcj nhà dược xe nữa.
    Cám ơn Phương Bích nhé,bài đáng đọc lắm em viết quá sinh động.

    ReplyDelete
  11. Đọc thấy cái tựa bài này + tên tác giả (PB) là tôi biết ngay là bài hay rồi!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ối Thiện Nhân à, cậu có ưu ái tôi quá không đấy.

      Delete
    2. Tôi ngưỡng mộ 'tỷ' từ khi đọc loạt bài "Bước chân vào chốn ngục tù". Viết hay hơn cả nhà văn.Hihi

      Delete
  12. Tôi ở hải ngoại nên hơi thắc mắc cách làm việc này. Đành rằng chống tham nhũng là quyền lợi và cả bổn phận của toàn dân . Và có lẽ trách nhiện là của ông Thủ Tướng, hay Quốc Hội chứ sao lại là một cụ bà đã về hưu hơn 80 ? Thế thì các viên chức chính phủ chết hết rồi hay sao mà dân chúng lại phải tới chỗ cụ nghỉ ngơi dưỡng già như thế này thì lạ thật... không hiểu nổi !!!

    ReplyDelete
  13. Mình đọc bài chị Phương Bích nhiều rồi (Từ hồi kể chuyện biểu tình) nhưng hôm nay mới biết đường vào trang nhà của chị. Có lẽ bài này là bài hay nhất trong những bài viết hay.
    Hướng về những cảnh đời bất công, những người dân nghèo khốn khổ cùng giọng văn nhẹ nhàng của một con người có tấm lòng bao dung, nhân ái như chị thực sự rất hay. Cảm ơn chị.

    ReplyDelete
  14. Tập Kiều
    Tặng Bác Lê Hiền Đức và Cô Phương Bích

    Mà trong lẽ phải có ngưòi có ta (3114)

    Câu 1131 : Một đoàn đổ đến trước sau
    1170 : Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào
    384 : Tuyết sương nhuốm bạc mái đầu
    1102 : Ta đây nào phải ai đâu mà rằng

    2430 : Giữa đường thấy sự bất bằng
    2374 : Khôn ngoan rất mực, nói năng phải lời
    574 : Tai nghe ruột rối bời bời
    1250 : Ngẩn ngơ trăm nỗi, dùi mài một thân

    1738 : Dẫu rằng trăm miệng khôn phân
    1188 : Dơ tuồng, nghỉ mới tìm đường rút lui
    2283 : Cùng nhau trông mặt cả cười
    2186 : Sai nha còn dám xem ai là thường

    Tai còn đồng vọng những lời sắt đinh (1074)

    Cử Hai

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ô là là! Hay quá ta, bác Cử Hai giỏi quá ta.

      Delete
    2. Tại hạ là Lâm Khang xin vái bác Cử Hai 1 vái để tỏ lòng kính phục!

      Delete
    3. Vâng Phương Bích cũng xin cảm ơn bác Cử Hai nhiều. Phương Bích dốt thơ nhưng nghe bác "lẩy Kiều" bắt đầu dễ hiểu hơn nhiều rồi ạ vì sinh động quá. Từ hiểu rồi đến thấy hay, mê rồi đấy ạ

      Delete
    4. Xin thâm tạ các vị đã thích bài "Tập Kiều" tôi soạn. Xin phúc đáp quý vị bằng hai câu :

      1583 : Rằng trong ngọc đá vàng thau
      2200 : Cười rằng tri kỷ trước sau mấy người

      Cử Hai bái tạ

      Delete
    5. Biết ngay là bác Cử Hai
      Truyện "cười" bác "vịnh" tranh tài Nguyễn Du

      Delete
    6. Đáp lời bác Nặc danh

      2185 : Thưa rằng người dậy quá lời
      1030 : Tiên Điền như bóng mặt trời rạng soi
      313 : Được rầy nhờ chút thơm rơi
      960 : Dám xin gởi lại một lời cho minh

      Cử Hai

      Delete
  15. Các nghị gật(ĐBQH) tầm Nguyễn tấn Dũng mà tiếp dân như cụ HĐ thì sao nhỉ?Bỏ mịa,lại mơ nữa rùi!

    ReplyDelete
  16. Phản đối việc công an không mang giấy tờ đến làm việc với dân kiểu này.

    ReplyDelete
  17. Không biết là bạn Phương Bích viết truyện hài hước hay viết sự thật nữa. Nếu là viết truyện hài thì tôi phản đối, bạn Phương Bích viết như thế là nói xấu công an của ta - những người con "Hiếu với dân". Chẳng lẽ cụ Đức gặp công an lại lo như gặp "cướp" à? "không dám di một mình".
    Tôi không hiểu câu này: "Cấm không được ai gây khó dễ cho bà con đấy. Bà con có bị quấy nhiễu gì thì báo ngay cho tôi biết" Ai quấy nhiễu dân? bọn tội phạm, trộm cướp hay Công An?
    Nếu bạn viết sự thật thì nghe vô lí lắm, chẳng lẽ ngành công an lại có người dốt nát như thế sao? nghiệp vụ tối thiểu khi làm việc với dân mà không biết, không viết nổi cái giấy "mời" làm việc. Lại còn cướp tiền của dân để ăn tết sao? Thật không thể tin nổi, chắc những người công an mà bạn gặp là bọn cướp giả danh công an đấy bạn ạ!
    Tôi đã từng gặp bọn cướp giả danh công an giao thông cướp tiền của tôi giữa ban ngày. Vì chúng thu tiền phạt 300.000 của tôi mà không có biên bản gì, tôi biết ngay chúng là cướp nhưng không sao được vì tôi sợ bị chúng đánh.
    Riêng tôi vẫn rất "tin yêu" các chiến sĩ công an.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ngu mà cứ đòi tỏ ra nguy hiểm.

      Delete