Say quá! Chỉ một ly rượu vang mà say đến thế! Ai bảo uống rượu một mình không thú vị nào? Chẳng phải giữ ý giữ tứ. Có thể cười một mình, có thể đi liêu xiêu trong nhà. Nhìn vào gương thấy má đỏ tưng bừng, trông quậy quá!
Mấy ngày tết quay cuồng suốt từ sáng sớm đến nửa đêm. Nhà có hai bố con mà sao lắm việc phải làm thế. Ngày chạy ra chợ dăm sáu bận. Trưa ba mươi, chợt nhớ trong nhà chỉ còn 2 nén hương vòng, thế là lại xách xe chạy vòng quanh. Hâm không thể tưởng được! Cứ tưởng vào siêu thị thì cái gì cũng có, chạy hộc tốc vào hỏi nhưng không có, tức mình ôm một bịch rượu vang Tây Ban Nha về. Gần đến nhà thì lại thấy bán hương vòng ngay đầu ngõ ! Tức chỉ muốn chửi thề.
Nhưng thôi, thế mới có rượu vang để uống chứ, để bây giờ chống chếnh say thế này chứ. Lúc này được chui vào chăn đánh một giấc đến chiều thì tuyệt. Nhưng ngày tết, người ta thường đến bất chợt, nhỡ mình say ngủ như chết, không có người ra mở cửa thì “dông” cả năm. Đành ngồi ngất ngư bên máy tính, vừa “tâm tư” lại vừa trông chừng nồi cháo cho bố.
Đầu năm dương lịch, bố đi gặp gỡ các chiến hữu. Lúc ra về, cụ mải nhìn ông bạn già nên tưởng đã xuống đến hết cầu thang. Vậy là cụ tiếp đất sai quy trình, dẫn đến gãy cổ xương đùi. Cả nhà xúm vào bàn bạc, thống nhất không mổ mà chữa bằng Đông y. Sau hơn 10 ngày đắp lá, cụ đã ngọ ngoạy được và không kêu đau nữa. Cụ nằm một chỗ, nghe con cái cháu chắt đến thăm ra “nghị quyết”, từ nay cụ không được đi đâu ra khỏi nhà. Cụ cười buồn bảo:
- Cái nhu cầu tinh thần nó quan trọng lắm. Cả năm không gặp nhau, nhớ nhau ghê lắm. Mà lứa tuổi của bố các cụ lần lượt rủ nhau đi cả rồi, nên còn đi được ngày nào là cố mà đi, có ai ngờ đã cẩn thận thế rồi mà vẫn...
Con cháu thì khó thông cảm cho người già, cứ biết là không muốn cho cụ đi đâu ra khỏi nhà để dễ bề coi sóc. Hic! Có biết đâu đã ngã thì ở trong nhà cũng ngã chứ cứ gì ra khỏi nhà. Bằng tuổi bố thì các con biết!
Cạo râu, gội đầu cho bố ăn tết. Bố mãn nguyện lắm, bảo từ ngày đẻ con ra đến giờ hơn năm mươi năm, đây là lần đầu tiên được con cạo râu cho. Gội đầu thì không khác gì ngoài hiệu, sướng quá! Niềm vui của tuổi già đơn giản thế đấy.
Các anh chị và các cháu vừa đến chúc tết, mừng tuổi bố. Cả nhà bỗng chốc ồn ào quá. Cười nói nhiều quá hết cả say. Mọi người đến rồi lại đi. Mình tỉnh rồi lại thích say thêm lần nữa. Mai định xuống vườn đào chơi, cảm nhận xem tâm trạng của người đi ngắm hoa trong giá rét nó ra sao.
Vườn đào chiều muộn ngày mồng 2 tết - vắng ngắt, đìu hiu trong gió rét
Vì chụp vườn đào qua hàng rào kẽm gai nên đào toàn mất ngọn, máy lại tậm tịt, trời cứ tối dần nên chẳng kịp ngắm nghía căn chỉnh nữa. Đành xem tạm vậy.
Hoan hô...bạn nhậu đây rồi!
ReplyDeleteKể cả trên mạng thì tôi cũng mời...
Ngày xuân ta rước mình xơi
Cùng ta 3 chén cho đời nó xôm
Say rồi chả lẽ không ôm
Ôm rồi chả lẽ không hôn cái nào
Hôn rồi thì tiếp tục...sao?
Co giò chuẩn bị kẻo dao vào đầu...!!!
Say được là còn sướng chị ời. Em ún rịu hờ chả say được!
ReplyDeleteCứ gì có rượu mới say?
ReplyDeleteMột cặp má đỏ hây hây...nghệt liền...
Một đôi mắt tựa thôi miên,
Một nụ... quyến rũ là điên luôn rồi.
Mới được nhìn ảnh như tôi...
Đã như điếu đổ...ới trời đất ơi!!!
Hi hi, bác T.V.L ơi, sợ rằng nhìn vậy mà không phải vậy...
DeleteKính chúc sức khỏe Cụ nhà và Trang chủ.
ReplyDelete“PHƯƠNG thảo liên thiên BÍCH”,
(Nhớ cụ Tố Như: Cỏ non xanh rợn chân trời,)
Rượu vang nhắp cho say; ...
Vẫn trông chừng nồi cháo,
Vẫn sợ “dông” mọi người ...
Ngắm đào trong giá lạnh,
Cười đùa với gió đông;
Đất trời theo mùa chuyển,
Xuân mãi mãi trong lòng.
Chân thành chúc Cụ nhà cùng Trang chủ Sức khỏe và Bình an,
Kính bút.
Vâng, rất cảm ơn bác V.Đ. Hình như mùa xuân có duyên với thơ hơn văn?
DeleteThật may trong quán còn đèn
ReplyDeleteTrong chai còn rựu, còn em bán hàng
Thế là tôi hét lang thang
Cô đơn neo lại, bên nàng cô đơn
(không nhớ tên tác giả)
Nhân đọc bài "Say" của Phương Bích, xin chép mấy câu thơ "nhặt được" góp vui đầu xuân!