85 tuổi, con gái kẻ thì ra nước ngoài
bán thân, mại dâm kiếm kế sinh nhai, người thì lấy chồng ngoại thoát đói nghèo
phải bỏ mạng, có đứa 20 tuổi lao động chui ở Nga chết vì đói rét, có đáng tự
hào không?
85 tuổi, con trai thì đứa thì cướp giết hiếp, đứa thì tham
nhũng, đứa thì bán đất tổ tiên để ăn chơi, có thấy hãnh diện không?
85 tuổi, cháu chắt chút chít rơi xuống mương chết vì đói, chết
vì tiêm phòng, đau đớn vì bạo hành, bệnh tật vì ăn thực phẩm độc hại, có biết
thương xót không?
85 tuổi, đất cát hương hoả ông bà tổ
tiên để lại không giữ được, có thấy xấu hổ không?
85 tuổi, bạn bè khắp 5 châu
4 biển chỉ 1, 2 người nhớ ngày sinh nhật. Ăn ở làm sao mà chẳng có bạn bè, đồng
minh? Có thấy tủi nhục không?
85 tuổi, bệnh tật đầy mình,
ung thư di căn lục phủ ngũ tạng, mắt mờ chân chậm, ăn ị một chỗ, hoang dâm vô
độ hủ hoá linh tinh, hoang tưởng, vĩ cuồng, có thấy hạnh phúc không?
85 tuổi, tham sống sợ chết,
nhà dột từ nóc, thượng bất chính, hạ tắc loạn. Có đáng sống nữa không?
Trên đời này không có gì
vạn tuế. Có sinh ắt có diệt. Vậy nên đôi khi diệt không phải là điều xấu, mà
chính là điềm lành, diệt để sinh sôi nẩy nở những điều tốt đẹp hơn.
Vậy thôi.
No comments:
Post a Comment