Translate

Wednesday 26 November 2014

Một ngày bình yên, trong một đất nước bình yên là như thế!!!

Tôi nhận được thông báo của Diễn đàn xã hội dân sự, về cuộc “Tọa đàm về Cơ chế của LIÊN HIỆP QUỐC về Bảo vệ Người Bảo vệ Nhân quyền”, tổ chức tại nhà thờ Thái Hà vào sáng ngày 26/11/2014. Trước đó, tiến sĩ Quang A cũng trao đổi trên diễn đàn, về cuộc nói chuyện với đại diện Bộ công an (là đối tượng được mời tham dự buổi tọa đàm). Việc các vị ấy từ chối tham dự không có gì khiến người ta phải ngạc nhiên. Nhưng nó cũng cho thấy sự bối rối của các vị ấy hơn là sự trơ trẽn. Nhận lời thì sợ rằng đương nhiên thừa nhận sự tồn tại của các tổ chức dân sự khác, trong khi nhà cầm quyền chỉ muốn đảng cộng sản và nhà nước lệ thuộc vào nó, là tổ chức độc tôn trên đất nước này. Không nhận lời thì vắng cô chợ vẫn đông, hiến pháp không cấm người dân tọa đàm với nhau, về mọi thứ trên đời, kể cả về tính chính danh của đảng cầm quyền này hay không.

Rút kinh nghiệm từ các cuộc hội thảo, tọa đàm trước đây bị quấy rối, ngăn cản khi được tổ chức tại các hội trường đi thuê hay đi mượn, hay ở quán cafe. Cuộc tọa đàm lần này, được các Cha dòng Chúa cứu thế nhà thờ Thái Hà cho mượn hội trường. Rất cảm ơn sự giúp đỡ của các Cha. Nếu không, cuộc tọa đàm hôm nay sẽ khó có thể diễn ra. Cái này là pha thủng lưới thứ nhất của nhà cầm quyền, khi họ đã khiến Lương, Giáo càng ngày càng xích lại gần nhau hơn.

Thế nên sáng nay tôi đi khá sớm, phòng tắc đường. Vừa dắt xe ra khỏi hầm, thấy 3 chú an ninh đang ngồi chờ vêu mặt. Chú lớn tuổi nhất tiến lại gần. Hai chị em chào hỏi nhau rôm rả. Tôi hỏi: Lại phải canh à? Rõ khổ! (tôi đoán đã canh thì canh từ sớm lắm)Chú ấy hỏi chị đi đâu? Tôi thật thà bảo, chị đến nhà thờ Thái Hà. Chú ấy còn biết nói gì, ngoài việc “khuyên bảo” tôi đừng đi, nên ở nhà chăm bố già. Lại phải tranh luận tý, rằng các chú làm nhiệm vụ cứ làm, còn khuyên thì cả về trách nhiệm lẫn nắm bắt thông tin ngoài xã hội, chị mới là người khuyên các chú. Ai lại khuyên ngược đời thế? Chị đi còn để xem có ai phá buổi tọa đàm này không? Xem ông Phạm Quang Nghị nhận xét rằng Hà Nội rất bình yên có đúng không? Thôi, chị đi đây kẻo muộn, tranh luận thì để lúc khác.

Tôi phóng xe đi, thú thực trong lòng rất thương các em nó. Chúng nó không canh tôi thì khắc có người khác canh. Ai canh tôi cũng thương cả - rất thực lòng.Ngay đoạn từ Nguyễn Lương Bằng rẽ vào, đã có một xe CSGT án ngữ. An ninh, dân phòng rải từ ngoài đường vào đến cổng nhà thờ. Một thành viên của Đại sứ quán Úc có thắc mắc, tại sao an ninh lại không dám vào nhà thờ? Cậu Lã Việt Dũng giải thích, theo Luật pháp, thì đất nhà thờ không phải đất công cộng, mà là thuộc quyền cai quản của nhà thờ (tôi hiểu nôm na là giống như các cơ quan quản lý trụ sở của mình vậy?), thế nên khi chủ nhà không mời thì khách không được vào.Mọi người đến đông dần. Tất cả các thành viên của các Sứ quán đều phải đi bộ từ ngoài ngõ vào, vì xe ô tô bị chặn ngay từ ngoài đường Nguyễn Lương Bằng. Trước khi tôi đi, đã kịp đọc thông báo của tiến sĩ Nguyễn Quang A trên mạng, rằng ông đang bị năm sáu người cản trở, khi ông đi bộ trên đường Nguyễn Văn Cừ - Gia Lâm từ lúc 5 giờ sáng. Ông phải đi bộ vì bị những người kia chặn không cho ông lên xe buýt.

Như vậy, với tuổi ngoài 60, tiến sĩ Nguyễn Quang A đã đi bộ hơn 10 km để sang Hà Nội. Vợ con ông đi xe máy kèm theo, phòng bất trắc. Hơn 9 giờ sáng, ông đã đến được ngã tư Ô Chợ Dừa, và đang bị chặn quyết liệt ở đó. Có lẽ Ban tổ chức chưa lường được tình huống này, nên chưa có sự điều phối người để hỗ trợ tiến sĩ. Khi tôi hỏi, thì biết đã có vài giáo dân ra đón bác Quang A. Không yên tâm lắm, tôi xuống nhà, phóng xe về phía Ô Chợ Dừa. 

Vừa ra khỏi cổng nhà thờ, thấy chừng nửa trăm nhân viên an ninh ngồi dọc 2 bên đường – uống nước trà và chờ đợi! Ngoài đường cũng nửa trăm nữa đang đứng duyệt binh hai bên ngõ.Tôi phóng xe đi, mắt chăm chăm nhìn sang bên kia đường. Đến đầu Ô, thấy một đám đông đông trên vỉa hè, tôi bèn dắt xe sang đường, lại gần mới nhận ra bác Quang A đang đứng giữa vòng vây, nhờ vóc dáng cao lớn của bác ấy. Tôi gọi to:

-         Bác Quang A!

Bác ấy chen ra, mặt đầy mồ hôi. Tôi bảo bác ấy:

-         Bác lấy xe em mà đi này

Nhưng bác ấy bảo không có mũ. Tôi bảo bác cứ đi đi, xe đạp điện không cần mũ. Một cậu an ninh bảo: thế sao chị lại đội mũ? Anh Trương Văn Dũng đứng cạnh đó, bèn tháo mũ bảo hiểm đưa cho bác Quang A, nhưng chính lúc tranh cãi lằng văn nhằng đó, bác Quang A đã nhanh chân rảo bước khỏi đám đông, mấy thanh niên chạy ùa theo để ngăn cản, nhưng bị chúng tôi la lối phản đối. Rốt cuộc họ đành lẵng nhẵng đi theo chúng tôi và bác Q.AVừa đi vừa nhìn bác ấy mồ hôi ướt đầm, thấy thương và cảm phục người đàn ông này quá. Đừng ai nói rằng trí thức Việt Nam chẳng làm gì nữa nhé.

Đến lối rẽ vào ngõ, chỗ này mới thực sự là chốt cuối cùng – đông đặc người!

Tất cả chúng tôi lập tức gần như lọt thỏm vào trong đám đông an ninh và dân phòng. Một bác giáo dân trung niên, dùng lưng che trước mặt bác Quang A như kiểu che cho thủ lĩnh, bị đám an ninh đe dọa gì đó, nhưng bác ấy rất cứng, bảo chả có lý do gì bắt bác ấy cả. Trong lúc xô đẩy hỗn loạn, tôi bèn lách ra, phi xe vào nhà thờ, quẳng xe ngay tại cổng, cùng lúc có Lã Việt Dũng, mấy người phụ nữ ở các sứ quán đang đi ra cổng. Hẳn cô gái tên Mai Thanh lúc trước đã kịp phóng xe về nhà thờ,  “xin hỗ trợ” cho bác Quang A.

Tất cả chúng tôi hối hả đi ra đường, nhìn thấy bác QA đang bị ép sát vào phía tường nhà dân. Mấy tay an ninh dùng lưng chắn đường những phụ nữ ở sứ quán đang tìm cách len vào chỗ bác ấy. Mọi người cố ẩy mấy cái lưng ra, bảo sao người Hà Nội gì mà bất lịch sự thế. Giờ mới thấy gã họ Lã dũng cảm. An ninh đông đặc thế mà hắn len vào tít phía trong, nắm tay bác QA đưa ra. Thoát ra khỏi lớp an này, lớp an khác lại trờ tới. Một phụ nữ Châu Âu cao lớn vừa đi tới, lên tiếng gọi tiến sĩ QA. Hai người bèn a lên, vòng tay ôm nhau qua một cái lưng của tay an ninh nào đó, tôi đứng đằng sau, tiện tay đẩy mạnh bác Q.A cho ra hẳn khỏi cái đám đông như ruồi bu ấy....Giằng co thêm một tý, chả hiểu sao lúc đó họ lại buông, nên tất cả chúng tôi đi vào trong nhà thờ bình an. 

Sau này, anh Trương Văn Dũng kể, có nghe được bọn họ hỏi nhau: có chặn nữa không? Một tay nào đó bảo: Thôi!

Hội trường ồ lên khi tiến sĩ Quang A xuất hiện. Tôi nghĩ bụng, bảo hôm nay đúng là Lương, Giáo – Nội, Ngoại kết hợp để giải cứu tiến sĩ, không phải thoát khỏi bàn tay của Mafia, mà là an ninh Hà Nội. Lâu lắm rồi tôi mới bị một phen tim phổi nhảy nhót, chân tay run bắn lên. Vừa mệt, vừa ức, vừa cả...buồn cười, vì cái cách chặn người lố bịch của công an Hà Nội. Thà rằng họ cứ khênh tiến sĩ lên xe, đưa đi đâu đó câu lưu cho đến hết giờ thì đỡ khổ cả 2 đàng. Chứ huy động cả đống người đứng đầy đường, rồi co kéo xô đẩy chả ra cái thể thống gì. Thế là chính họ đã bôi nhọ chế độ này chứ ai?

Thế đấy chú an ninh nhé. Nếu hôm nay chị ở nhà, làm sao chị biết được thành phố ta thanh bình như ông Phạm Quang Nghị nói là như thế nào. Ới ông Nghị ơi, lần sau xin mời ông đích thân ra đường nhé!

13 comments:

  1. │ Không! Thành ủy còn bận bàn bạc, viếng thăm chứ làm gì có thời gian quan tâm đến sự bình yên của mọi con dân! Chả biết sắp tới còn tùy tiện bắt giam, ghép án bỏ tù người vô tội - vạ nữa hay không? Để làm gì nữa. Phía Hoa Kỳ đã thông báo rùi: Không quan hệ đổi chác nhá! Diễm ơi, xin đừng cứ bắt thêm rồi nhả, xưa rồi!

    Chả khác gì nội chiến, loạn cả lên. Cũng may, gần đây họ am hiểu đôi chút tâm tư của những con người dưới mặt đất. Ở cái nơi trống vắng công lý thì ở đó có nhu cầu về tọa đàm, mà mệt thế! Cái bí ẩn lớn nhất thời đại này là tại sao CA, AN ở nước ta phải cần đến sự ngổ ngáo, du côn du đồ làm gì. Theo tôi hiểu, "đánh" người bằng những mớ lí thuyết viển vông và chủ nghĩa viễn tưởng trên loa phường vẫn hơn chứ!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lại Mạnh Cường4 December 2014 at 04:41

      NHỮNG NGÀY THƯỜNG ĐÃ CHÁY LÊN

      Không có ai
      Không có ai
      Có thể ngẩng nhìn trời
      Bình tâm mỗi sáng
      Khi những thằng đểu còn trong Đảng

      Không có ai
      Không có ai
      Yên nghỉ đời đời
      Hồ Chí Minh
      Trần Phú
      Minh Khai

      Mắt các người làm sao nhắm được?
      Những người lính vô danh
      Những người mẹ vô danh
      Đã ngã xuống những nẻo đường dằng dặc chiến tranh

      Mắt các người làm sao nhắm được
      Xương máu các người đã nhào nên đất nước
      Từ dưới mồ trừng mắt nhìn lên:
      Ai đổ máu xương cho Đảng cầm quyền?

      Khi bọn đểu còn trong Đảng
      Ai có thể bình tâm mỗi sáng?
      Chừng nào còn một kẻ quyền uy
      Nghênh ngang lâu đài phía nam vi-la phía bắc

      Bước lên bục cao rao giảng trơn lì
      Về sự quên mình cho dân cho nước
      Đất nước thêm một lần ô nhục
      Chừng nào còn một kẻ quyền uy
      Nhấc điện thoại đổi đen thành trắng

      Bước lên bục cao rao giảng trơn lì
      Về dân chủ
      Đất nước thêm một lần khốn khổ
      Đồng chí - tiếng ấm nồng máu đỏ
      Sao có lúc vang lên lạnh rợn thế này?

      “Đồng chí!” – dao đã nằm ém nhẹm dưới lòng tay
      Mưu mô đã xong
      và mọi ngả đường đã giăng cạm bẫy

      Khí trời khí trời mỗi ngày ta thở
      Bị ô nhiễm bởi bao lời dối trá
      Phổi ta nám rồi… ta dẫu có làm sao
      Nhưng lũ trẻ, trời ơi, lũ trẻ
      Chúng lớn lên sẽ hít thở thế nào

      Nếu dối trá vẫn chồng lên dối trá!
      Khi bịp bợm còn vung muôn trò xiếc vô hình
      Khi ngu dốt còn kết thành thế lực
      Tấm thẻ-đỏ-tim-tôi còn thét lên trong ngực
      Tiếng thét hãy vang xa rung chuyển thế gian này!

      Ta đau sự nghiệp này
      Hơn hết mọi niềm đau

      Thưa Mẹ
      Đau cùng cực như đất trời vò xé
      Như thuở nào quằn quại Mẹ sinh con
      Suốt một đời bạc tóc dưới mưa bom
      Mẹ lầm lũi đào hầm nuôi Cách mạng

      Con xin nói
      Với tất cả tấm lòng và lương tri cộng sản
      Mẹ chẳng phải đảng viên
      Nhưng mẹ có tấm thẻ-đỏ-trái-tim ròng ròng máu ứa

      Chính Mẹ chứ không ai
      Mẹ phải nắm quyền
      Hỏi tội những thằng thẻ đỏ tim đen!

      Đà Lạt 19.8.1988
      Bùi Minh Quốc

      Delete
  2. "Khuyên bảo" (!?)
    Xin lổi chị PB cho chửi lũ chó săn (cs) nầy một cái.
    Tất cả không phải là con nít nữa, lũ chó săn nầy lấy tư cách gì để "KHUYÊN BẢO" một người đã trưởng thành(!?)
    Đúng là lũ mọi rợ, con cháu thằng cs ở hang (lời Stalin).

    ReplyDelete
  3. Chí giỏi quá cḥi ơi! Cám ơn Cḥi đã tường thuật lại cảnh thanh bình tại Hà Nội

    ReplyDelete
  4. Chị PB ơi! Thật khâm phục một pn nhỏ nhắn mà can trường như chị, được gặp gỡ và tiếp xúc với các anh chị ngoài đời tôi vô cùng xúc động, hy vọng một ngày không xa sẽ tiếp bước các anh chị trên bước đường tranh đấu vì một nước VN dân chủ, thịnh vượng!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lại Mạnh Cường4 December 2014 at 04:55

      "Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995

      Delete
  5. Đây chính là bộ mặt thật của nền dân chủ XHCN "do dân và vì dân" dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt nam Thời đại sau Hồ Chí Minh. Hàng triệu triệu ngừoi dân Việt nam trong đó có các Đảng viên Cộng sản và những người yêu nước chân chính trong đó có cụ Trọng Vĩnh, đã đóng góp xương máu và sức lực trí tuệ của mình để một nhóm người cơ hội chui vào chiếm đọat thành quả biến một chế độ từ bản chất tốt đẹp vì độc lập tự do của dân tộc và vì hạnh phúc của nhân dân thành một chế độ đảng trị sẵn sàng đàn áp nhân dân bằng mọi thủ đoạn đê hèn và bẩn thỉu nhất. Một chế độ độc tài nhất trong lịch sử cận đại Việt Nam. Lịch sử Việt Nam đã và sẽ ghi nhận trang sử bi tráng ngày nay và sẽ trả nó về đúng vị trí của nó trong tương lai. Công và Tội sẽ được lịch sử phán xét công bằng và nghiêm minh. Chúc cụ Trọng Vĩnh và các nhà đấu tranh cho một nước Việt Nam hòa bình, dân chủ và thịnh vượng luôn khỏe mạnh và vững tin trong cuộc dấn thân cam go nhưng đầy vinh dự và trách nhiệm với dân với nước này. Xin cầu xin hồn thiêng sông núi và liệt tổ liệt tông nước Việt phù hộ cho đất nước và dân tộc Việt Nam ta sớm thoát khỏi giai đoạn trầm luân này.

    ReplyDelete
    Replies
    1. (tt)
      Thêm nữa rất mong bạn vào google nhiều nhiều để tìm hiểu về cái đảng chết tiệt tội ác diệt chủng, chống nhân loại mà chính lãnh đạo cs LX đã nói (mời bạn vào google tìm kiếm xem họ thật sự đã nói gì) và chính nơi sinh sản cái chủ nghĩa cs chết tiệt nầy phải VỨT VÀO SỌT RÁC hơn 20 năm.
      Mong bạn tìm hiểu và TĨNH lại đừng để bị lừa bởi cái khẩu hiểu trống rỗng:
      "KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN " ĐẬP DẬP" TỰ DO, HẠNH PHÚC"
      Không có gì! Không có gì! Không có gì.

      Delete
  6. Làm quan ở VN có hiểu cảm giác vợ con dâu rể đối với ta không ta? Phải biết nhục với những người trong gia đình nha mấy bác, họ đang đánh giá các bác đấy.
    Vợ chồng "quánh giá" lẫn nhau, con cái đánh giá cha mẹ-chẳng qua là họ để trong lòng không nói ra mà thôi.

    ReplyDelete
  7. "Thời đại sau hồ chí minh"(!?)
    Trước hay sau gì hả bạn?
    Từ khi hcm đem chủ nghĩa chết tiệt theo lời quan thầy LX và TC đem về tròng vào cổ dân Việt thì QUYỀN CON NGƯỜI bị cướp đoạt một cách tinh vi dưới chiêu bài chông Mỹ CỨU NƯỚC (!?) lúc nầy MỸ chưa có mặt tại VN (!?) thì chống ai nếu không vì quan thầy LX, TC cho CS QUỐC TẾ, tĩnh lại đi bạn ạ đừng để BỊ LỪA thêm nữa.

    ReplyDelete
  8. trandainghia964@yahoo.de28 November 2014 at 08:41

    Doc bai chi viet thay cam dong qua,va thuong cho dan Viet nam phai song trong su kim kep cua bon dang lon.Mong sao nhan dan som danh do cai che do thoi nat nay cang som cang tot

    ReplyDelete
  9. Quan cộng sản là phải biết "Ăn xin, ăn chực, ăn giựt, ăn cướp" về cho ..vợ con nó "kính trọng", haha bất tài quá thì đành chịu bị khinh.

    ReplyDelete
  10. Ơ hay, một đảng chính danh, nhà nước chính danh sao lại như thế này? Các tổ chức XHDS rất là chủ động khi mời nhà nước tham dự xem họ hoạt động ra sao, nói cái gì? Thì nhà nước lại không dám dự. Cũng muốn ngăn cản người tham dự thì lại làm rất lén lút , bắt thì lại càng không dám.
    Trong việc 61 đảng viên góp ý cho Đảng đảng không trả lời đúng như truyền thống xưa nay. Đảng vẫn muốn lén lút tác động tướng Vĩnh rút chữ ký, tuyên bố lỗi tại tôi là Đảng ngay lập tứ vung cây đũa cho truyền thông, dư luận viên hợp ca bản Đảng ta ngời ngời chính nghĩa. Song tướng Vĩnh quá rắn nên Đảng tẻn tò lại thêm vụ báo Saigon giải phóng chỉ sở hữu 2 cái ghế nên Đảng đành chào thua:
    Xưa kia đảng ở trong rừng
    Bây giờ đảng lại về rừng như xưa!
    À cái này trong lịch sử đảng gọi là thoái trào!

    ReplyDelete