Có mỗi chuyện,
thấy có người gặp hoạn nạn thì ai đó đứng ra quyên góp tiền giúp đỡ, có đao to
búa lớn gì lắm đâu mà mọi người cứ quan trọng hóa vấn đề thế nhỉ? Trước đây có
cậu lái xe ở cơ quan tôi chẳng may gây tai nạn chết người, cả cơ quan cũng mỗi
người góp một ít tiền để giúp cậu ấy khắc phục hậu quả. Những chuyện như thế ở
đâu chả có trên trái đất này (đâu chỉ có người Việt Nam mới thế). Nó là chuyện đạo lý
theo lẽ thường, có chiến tích gì ghê gớm lắm đâu.
Nhưng chắc chuyện
không có gì đáng nói, nếu người gặp hoạn nạn không phải là nạn nhân của một
việc làm sai lầm nào đó từ phía chính quyền. Chẳng biết từ bao giờ, trong thâm
tâm, người ta lại bất mãn với chính quyền nhiều đến thế. Thậm chí cứ thấy vị
đại diện nào của chính quyền mà bị người dân chửi, chưa biết phải trái thế nào,
người ta cứ sướng cái đã. Nay thì không những chửi, mà có người còn dám chống
lại! Nhiều người bảo những bức xúc như của ông Vươn thì khắp đất nước này đều
có, thậm chí nhiều lắm. Nếu như ông Vươn không dám liều chết chống lại, thì làm
sao thiên hạ biết được những sai phạm nghiêm trọng của mấy ông “quan phụ mẫu” kia?
Rồi còn bao nhiêu ông Vươn khác nữa, đang mòn mỏi ở những vùng quê nghèo không được
ai biết tới?
Cũng tương tự
như vậy, mỗi khi nghe thấy tin có người bị bắt tôi lại thấy bần thần cả người. Chưa
biết họ có tội gì hay không, chỉ biết cứ tự dưng bị bắt đem đi biệt tích là lại
hình dung ngay ra việc họ sẽ bị đánh đập, bị đối xử tàn tệ...Trước thì cứ nghĩ
họ chỉ đánh đàn ông trai tráng, nay thì thấy họ đánh cả phụ nữ. Nghĩ mà rùng cả
mình. Thật là man rợ quá!
Thật buồn khi
có người lâm nạn, trái với phản xạ thông thường là xắn một tay lên giúp thì
thiên hạ lại hay xa lánh, sợ vạ lây. Bây giờ tốt xấu lẫn lộn, thực giả khó phân
biệt. Bởi thế khi nghe thì phải nghe bằng hai tai, phải nhìn bằng hai con mắt
và cảm nhận bằng lý trí cộng với trái tim cảm thông, mới may ra hiểu được
chuyện. Chắc gì tốt với người này đã là tốt với người kia? Khi các quan còn
đang tại vị, các ngài lúc nào chả ở trên cương vị phán xét, giảng giải đạo đức
cho thiên hạ? Đùng một cái, các ngài lại trở thành bị cáo! Nói đùng một cái
nghe có vẻ dễ dàng thế, chứ để nổ được “Đùng một cái”, cũng phải đánh đổi biết
bao nhiêu cuộc đời cay đắng bị dập vùi, bị chà đạp....Cứ nghe chuyện về
dân kéo nhau đi từng đoàn, khiếu kiện hết năm này qua năm khác cũng đủ biết. Không biết lúc đó cảm giác
của các vị ấy khi bị “đổi vai” như thế nào nhỉ? Thực sự tôi rất muốn biết điều
đó.
Việc đứng ra
quyên góp tiền giúp đỡ đại gia đình nhà họ Đoàn ở Tiên Lãng, giúp đỡ mẹ con Bùi
Hằng ban đầu cũng có nhiều người tỏ ý e ngại, lo sợ chính quyền sẽ chụp mũ, quy
kết này nọ. Nhưng cũng có người hiểu luật thì bảo: chả có gì phải sợ. Người ta
góp tiền để giúp đỡ nhau thì chả có luật pháp nào cấm cái việc làm đạo lý đó
cả. Thời buổi gì mà muốn làm việc tốt cũng sợ, cũng phải giấu diếm. Còn tranh
thủ vơ vét của cải nhà người ta khi cưỡng chế thì lại công khai? Uất nhất là
trong vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng, họ còn cố quây bắt cả những con chó của nhà họ
Đoàn, mà bác nhà văn Nguyễn Quang Vinh hài hước miêu tả: “nó mang lại một phút
ngẫu hứng mang âm hưởng riềng mẻ, và tạo nên một hình ảnh quá tồi tệ của người
cán bộ trước mặt nhân dân”.
Không mấy
người không xúc động trước cảnh giáp tết mà gia đình họ Đoàn chồng, cha thì bị
bắt vào tù, vợ con thì tá túc trong túp lều giữa tiết đông giá rét và mưa phùn.
Nhà cửa tan hoang, tài sản bị vơ vét sạch bách. Không mấy người không xúc động
khi biết mẹ con nhà Bùi Hằng cũng ly tán. Mẹ cũng ở trong trại giam tít đầu này
đất nước (có thể gọi nó là gì khác ngoài trại giam được đây), con thì một thân
một mình tận đầu kia đất nước, cách xa hàng nghìn cây số.
Bởi thế, tuy
không hoành tráng như những vụ quyên góp từ thiện từ các doanh nghiệp lớn, (mỗi
lần quyên góp có khi được hàng chục, hàng trăm triệu đồng), nhưng chỉ trong một
thời gian ngắn, số tiền ủng hộ gia đình họ Đoàn và Bùi Hằng hoàn toàn chỉ từ cá
nhân cũng đã lên tới hàng trăm triệu. Cái cảm động nhất là tôi thấy có những
người vào ngân hàng chỉ để ủng hộ 50 nghìn đồng, 100 nghìn đồng. Có lẽ đối với
họ, đó cũng đã là một sự cố gắng rất lớn. Tiến Nam còn kể một bác bán hàng rong
móc trong túi ra những đồng tiền nhàu nát, vuốt phẳng phiu rồi sắp lại cho đủ
100 nghìn để ủng hộ cô Bùi Hằng. Có thể nói chúng ta không ai nợ ai những tấm
lòng như thế, nhưng nói cách khác thì đó cũng lại là những món nợ tình nợ nghĩa
không có gì cân đong đo đếm được trong đời.
Những ngày
này, tôi nhận được khá nhiều tin nhắn của những người không quen biết. Có những
tin nhắn rất cảm động, họ nói tôi không cần cảm ơn vì những điều tôi và họ đang
làm đều chỉ là những điều rất bình thường và giản dị. Tuy nói vậy, nhưng khi
nhận được những đồng tiền đóng góp của mỗi cá nhân gửi đến, tôi như cảm nhận
được sự chân thành, không chút danh lợi gì trong đó. Làm sao tôi không cảm ơn
họ cho được.
Trời ơi! Sao mà
thiêng thế? Vừa chạy vào “nhà” bác Bọ Lập, ngó thấy bài tường thuật trực tiếp
của bác CuVinh về việc bắt...đọc vừa thấy buồn cười về giọng hài hước của bác
CuVinh, vừa thấy mình mâu thuẫn quá. Cùng là cái sự bắt, nhưng sao với người
này thì thương cảm, người kia lại thấy hả hê thế? Chẳng biết đó có phải là trời
có mắt không, hay chỉ là sự tất yếu mà thôi.
"Cái cảm động nhất là tôi thấy có những người vào ngân hàng chỉ để ủng hộ 50 nghìn đồng, 100 nghìn đồng. Có lẽ đối với họ, đó cũng đã là một sự cố gắng rất lớn. Tiến Nam còn kể một bác bán hàng rong móc trong túi ra những đồng tiền nhàu nát, vuốt phẳng phiu rồi sắp lại cho đủ 100 nghìn để ủng hộ cô Bùi Hằng. Có thể nói chúng ta không ai nợ ai những tấm lòng như thế, nhưng nói cách khác thì đó cũng lại là những món nợ tình nợ nghĩa không có gì cân đong đo đếm được trong đời."
ReplyDeleteTôi tự hào quá vì mình được là người Việt Nam, các bác ạ. Dân tộc này đẹp quá, dù đã chịu biết bao điều thống khổ!
Cây ngay không sợ chết đứng ,mong P.Bích vững tin việc mình làm để đi tiếp .
DeleteChúng tôi ủng hộ bạn .
Muốn đấu tranh với bất công, muốn cải tạo xã hội tốt đẹp hơn còn phải thực tế. Phải quái !
ReplyDeleteNếu luật sư CCHV không quá cương, làm ầm ĩ động chạm nhiều thì sự kiện Đoàn Văn Vươn rất đắc dụng cho Ông lên tiếng, đánh động các cựu cán bộ/tướng lãnh mà ông quen biết thừa hưởng của đời cụ Cù Huy Cận. Ảnh hưởng và tác động sẽ rất sâu rộng tới các tầng lớp.
Nếu chị Bùi Hằng, không cương thì bây giờ chính chị Hằng là người đi vận động, quyên góp tiền cho dân nghèo, người lao động thì người ta ùn ùn quyên góp, gửi gắm niềm tin kiểu như cụ Lê Hiền Đức.
Khi đó họ thực sự họ là những anh hùng/anh thư đích thực đối với quần chúng ở ngoài đời chứ không chỉ do một nhóm nhỏ trên Internet tôn vinh. Mà những người lãnh đạo CA họ cũng không nặng tay!
Cũng may trong số biểu tình viên 2011 còn có 1 vài người như chị Phương Bích chứ không cũng tan hội luôn. Vì theo em, chị là người có khả năng/uy tín gắn kến vô hình mọi người với nhau. Cái này bản thân chị không biết đâu, chỉ người ngoài nhìn vào mới thấy.
Em đừng vì quý mến chị mà đề cao chị quá thế lại hại chính chị đấy em ơi. Giơ chị lên cao rồi để chị ngã cái oạch còn đau hơn nhiều.
DeleteLàm từ thiện là tốt. Nhưng theo chị, việc quan trọng là giải quyết tận gốc rễ của sự nghèo đói. Việc đó thuộc về trách nhiệm của những người lãnh đạo đất nước.
Chuyện cương hay không cương lại là vấn đề ở những viên gạch đầu tiên lót đường em ạ. Em nói chỉ một nhóm nhỏ trên internet tôn vinh có lẽ không thực tế lắm. Trong gần 90 triệu người dân chỉ có hơn 3 triệu đảng viên. Truyền thông do nhà nước quản lý lại không mở cửa phản biện tự do, làm sao biết được thế nào là nhỏ, thế nào là lớn hả em?
Mong tình thân giữa chị em mình không vì bất cứ quan điểm gì làm ảnh hưởng em nhé.
He he, tớ hơi ngạc nhiên khi đọc ý kiến trên của bác Donghailongvuong. Má ơi, thế mà thời gian vừa qua đọc trên net, lâu lâu tớ lại phải tự nhủ: Giời ạ, sao bác ĐHLV... "cương" quá! :)
DeleteTuy nhiên, nói cho cùng thì trời sinh mỗi người một tính và hoàn cảnh mỗi người cũng mỗi khác bác ạ. Ai nấy cứ làm theo lương tâm của mình. Làm việc gì, làm thế nào... miễn là đừng phải thẹn với lòng, với người, với trời... thế là rất tốt rồi!
Cái cương của em chỉ đến giới hạn tối đa cảnh báo cho các đ/c của mình là đừng có đẩy ai vào cái thế chết, đường cùng là người ta sẽ phản kháng lại. Không cho dân mở miệng về chuyện biển đảo, về chuyện bất công thì gián tiếp góp phần đưa những con người tốt xích lại gần nhau => Rồi hình thành các phong trào, tổ chức xã hội dân sự => thực ra đó cũng là điều tất yếu phải xảy ra.
DeleteChứ nếu mọi người tinh ý để ý em có tham gia nhóm hội, tổ chức nào đâu? kể cả trên FB luôn. Né từ rất sớm cho lành!
Sau này, nếu có khả năng/tiền bạc/tiếng nói sẽ có cơ hội giúp đỡ người khác trong khả năng của mình. Chứ giờ đang còn phải cày cuốc, nghĩ mưu cho cuộc sống đời thường.
Chú thích : Ngày xưa, làm cách mạng có lúc ĐCS VN còn phải tự tuyên bố giải tán nữa là.
Hi hi, nói rất thiệt tình là chứng kiến trên Youtube hình ảnh bác ĐHLV đi qua đi lại, cố gắng thuyết phục các "đ/c" của mình đừng có đàn áp người biểu tình, cố gắng che chở cho các "đồng đội biểu tình viên" của mình, tớ cảm kích và thấy mến bác nhiều lắm. Tớ hiểu là bác rất khổ tâm!
DeleteMà thôi, xin cho tớ hỏi cái này "thực tế" này. Không biết tình trạng căn nhà của Bùi Hằng giờ ra sao rồi? Phương Bích có biết không? Số tiền nợ mỗi tháng phải trả lãi bao nhiêu? Có nguy cơ bị mất nhà không?
ReplyDeleteÔ, bây giờ mới đọc còm này của Ha Le. Tớ cũng không biết rõ Ha Le ạ. Nhưng có một ý là nếu họ có ý định phát mãi thì chắc chắn sẽ phải công bố ý định đó cho dư luận biết. Về khoản này tớ thực sự không rành, nên cũng không dám hỏi kỹ.
DeleteCu Vinh nhà ta tường thuật vụ có 8 cái xe của C.A H.Phòng bắt giữ chủ tịch,phó chủ tịch Tiên Lãng chiều tối ngày 11/2/2012 là không đúng nhé!Có những sự viêc nhìn vậy,tưởng vậy nhưng lại không phải vậy đâu!âu cũng là bài học nhỏ cho Cu Vinh đúc kết,rút kinh nghiệm...Ngay tối đó tớ đọc tin của Cu Vinh nóng sốt gửi từ Tiên Lãng về thấy sướng quá nhưng sáng hôm sau thì biết sự thật là chưa có tên cường hào mới nào bị bắt cả...lại thấy hụt hẫng...nói vậy thôi,vua,chúa còn lầm lẫn nữa là Cu với Hĩm???
ReplyDeletelòng dân rộng lượng bao nhieu?thì hình như lòng quan hẹp lại bấy nhiêu???
ReplyDelete