Translate

Tuesday 15 November 2011

Bây giờ bắt giữ người dễ quá.

Bất ổn quá! Bất ổn quá!
Nghe chừng bây giờ, cái chuyện ai đó bị công an bắt có vẻ dễ như ăn kẹo vậy. Có khi mình đang đi trên đường, công an đến chặn lại bảo: nghi vấn vượt đèn đỏ ở ngã tư nào đó chẳng hạn! Hoặc có quần chúng tự phát tố giác gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy chẳng hạn!
Thế là “mời” về đồn công an để xác minh. Không về hả? Liệu hồn! Nếu không ăn dùi cui, hoặc vài cái chặt tay vô gáy thì cũng sẽ bị khiêng bốn chân bốn tay rồi quẳng lên xe thùng nhá.
Vào đến đồn rồi thì bắt buộc - nhẹ thì kiểm tra điện thoại, máy ảnh, laptop, nghiêm trọng hơn thì niêm phong, tạm thời thu giữ. Không mang theo hả? Khó gì! Có ngay một cái lệnh khám nhà là ra tất. Giống y như cái vụ bảo là tôi gây rối ở Bờ Hồ, nhưng lại đến nhà tôi ở tận Cầu Giấy (khoảng cách địa lý là gần 10 cây số) để khám nhà. Thu giữ cả máy tính của tôi lẫn những thứ chả liên quan gì đến việc gây rối như họ nói, kiểu như chuyện ngụ ngôn - sói muốn chén thịt cừu quá nên cứ kiếm cớ hoạnh họe cừu. Kiểu gì cũng không thoát, cái tao muốn là cái khác cơ. Như vụ Lã Việt Dũng mặc áo No-U đứng chụp ảnh trước tượng vua Lý Thái Tổ ấy, mấy anh dân phòng ra đuổi. Họ Lã cãi lại thì một anh hùng hổ hỏi: mày có biết mày mắc tội gì không? Đương nhiên họ Lã làm sao mà biết được. Thế là anh ấy bảo: mày mắc tội quay đít vào vua ??? Mặc dầu thấy vô lý quá, nhưng họ Lã đơn thương độc mã giữa một rừng dân phòng nên đành phải bỏ đi. Vì biết đâu đấy, nhỡ từ cái tội quay đít vào vua mà lại bị khám nhà, kiểm tra máy tính rồi thu giữ thì sao? Rắc rối lắm. Giá mà ghi âm được lời kết tội ấy thì hay biết mấy.
Rồi thì sau đó trong đồn, khổ chủ sẽ phải trả lời những câu hỏi giời ơi đất hỡi chẳng dính dáng gì đến giao thông. Rồi trong khi chờ cấp trên quyết định, cứ việc ngồi đấy bao lâu cũng được, vô tư đi.
Nghe mấy cái vụ đó trên báo mạng - cả trái lẫn phải - tôi cứ thấy sờ sợ là.
Trong khi tham gia giao thông trên đường, nhiều lần tôi thấy có người rất ngang nhiên vượt đèn đỏ, hay không đội mũ bảo hiểm, vậy mà các anh cảnh sát cứ như không nhìn thấy gì. Có lẽ có một thứ dấu hiệu đặc trưng nào đó, để các anh cảnh sát chừa ra thì phải. Trông hầm hố, xăm trổ đầy mình, đầu trọc hoặc tóc xanh đỏ tím vàng, xe xịn…? Động vào bọn lắm tiền, hay là bọn liều mạng ấy là rách việc lắm. Chỉ khổ những anh chị nào trông có vẻ chân chất thôi, chả bao giờ thoát. Thế mà cũng có lúc các anh nhầm, đụng vào thứ dữ như cậu giời, giang hồ hảo hớn, thậm chí là cảnh sát thứ thiệt, ầm ĩ trên báo chí một dạo rồi cũng chả thấy đưa tin hồi kết ra sao.
Thú thực nếu bị bắt theo kiểu gì thì tôi cũng chẳng dám chống đối đâu. Có gì là tôi sẽ khai tất, đưa tất cho công an (mà chả đưa thì ai cũng biết kết quả rồi đấy). Tôi đàn bà, chân yếu tay mềm, chỉ cần hẩy cho một cái là chả không ngã chổng kềnh bốn vó ra ấy à. Vậy thì dại gì mà để cho các anh ý phải khởi động tay chân, phải tốn sức la hét quát tháo. Đương nhiên chẳng tìm ra lý do gì (không có thì đến mùa quýt cũng chả tìm ra), thì các anh công an cũng phải thả tôi ra thôi. Giữ làm gì cho thiên hạ nhòm ngó, rồi biết đâu về tôi lại kể vung lên cho thiên hạ biết thì chả lợi lộc gì, đâm mang tiếng ra.
Trong cái vụ ngày 11/11/2011 vừa rồi, công an bắt giữ mấy người anh em quen biết của tôi rầm rĩ đến tận đài BBC cũng biết. Đấy! Cũng chỉ từ lý do nghi vấn gây tai nạn giao thông thôi đấy. Khi mấy anh em phản đối thì bị nghe nói bị oánh, riêng Lân Thắng bị bợp hay chặt gì đó vào gáy đến mức ngất xỉu, phải đưa đi viện. Hội còn lại bị giữ hơn 12 tiếng đồng hồ trong trụ sở công an Quận Hà Đông mới thả ra. Cả lệnh bắt lẫn lệnh tha bằng giấy đều không có, chỉ có mỗi cái lệnh bằng mồm! Mà các cụ thì đã bảo rồi, mồm với mồm bằng không, chứng cứ đâu?
Thế này thì bất ổn quá, thế này thì tôi phải hạn chế ra đường thôi. Hoặc là tôi bán cái xe máy ghẻ của tôi để đi xe đạp (cho đỡ bị nghi là gây tai nạn giao thông cho ai đó), hoặc là tôi đi xe buýt. Mà có đi xe buýt thì cũng không nên cầm theo túi, nhỡ lại bảo nghi là móc túi trên xe buýt, rồi lại dẫn đến việc khám túi, khám nhà, thu nốt cái máy tính để bàn của tôi thì tôi chỉ có nước treo cổ thôi. Chẳng lẽ cứ mỗi lần bị thu giữ máy tính lại đi mua một cái khác, thế thì có mà lấy vỏ hến ra để mua à? Mà bây giờ không có máy tính thì tôi không thể vào mạng được, không vào mạng được thì tôi thành mù thông tin, mà mù thông tin thì tôi sống cũng như chết rồi còn gì.
Trời ơi, đủ thứ lý do để mà tôi phải tính đến. Thế này thì tốt hơn hết là tôi đi bộ. Có tiền thì thì đi xe ôm, sang hơn thì đi taxi, không có thì ở nhà vậy. Ư hư! Thế này thì khó sống yên ổn quá.

15 comments:

  1. He He bà chị thâm thế! Tốt nhất là đi biểu tình cho bị bắt cũng không oan chị nhở!

    ReplyDelete
  2. Hì hì, cậu may đấy, hôm đấy không mang theo đồ nghề,không thì cũng nếm mùi nhớ. Nếm rồi thì chả còn thấy ngại ngần gì nữa, chỉ là mất thì giờ của miềng thôi.

    ReplyDelete
  3. Phương Bích thành nhà văn rồi !
    Đọc văn Phương Bích cứ như đọc văn của các vị thời hiện thực phê phán ấy !
    Hay thật ! Vòng vo hơn kém bảy chục năm lại gặp me-sừ Min-đơ, Min-toa với ông đốc-tờ Xuân,...
    Đạp xe đạp đi cổ vũ bóng đá No U thì mệt lắm !

    ReplyDelete
  4. Ui, bác Liên khen làm em phổng mũi quá. Cảm ơn bác vẫn ghé thăm nhà em. Mà bác ơi, em chả mộng làm nhà văn đâu, chỉ là thấy chẳng ai kể chuyện thì thấy tiếc,nên xung phong thế thôi ạ.

    ReplyDelete
  5. Phương Bích à. Tớ đọc bài này ngay sau khi bạn đăng, tự dưng buồn nẫu cả ruột, không biết nói gì nữa. Buồn khi nhớ đến hình ảnh anh bạn Lân Thắng trên giường bệnh viện, không biết giờ này bạn ấy đã khỏe hơn chưa? Buồn hơn khi nhớ đến cái chết của ba của Trịnh Kim Tiến...

    Không những chuyện ai đó bị công an bắt là "dễ như ăn kẹo", mà cả chuyện bị đánh đập vô cớ, thậm chí bị mất mạng oan ức nữa!

    Điện thoại, máy ảnh, laptop... thì đã là gì? Kể cả quyền tự do làm người, quyền được an toàn và được sống... cũng có thể bị tước đoạt cách vô lý đến thế sao?

    Nếu cứ như vậy thì người dân gần như không còn gì để mất nữa!

    ReplyDelete
  6. Gửi cô Phương Bích.
    Trước hết, tôi xin phép gọi cô bằng cô cho thân mật, chả là tôi "nhớn" tuổi hơn cô. (chả cần phải là CA tôi cũng nắm được gần chính xác lý lịch của cô.Mà nghĩ thêm, các bác CA nhà mình phí công thật.. theo dõi mà làm gì, cái bọn "phá rối trị an" như cô đi đến đâu, về báo đến đấy.. có dấu diếm gì đâu mà phải theo dõi..còn chụp hình cẩn thận nữa chứ.. phí công thật)
    Đến đây tôi xin vào vấn đề.. Chả là tôi thấy cô nêu vấn đề bác Dũng bị ghép tội:
    "Chổng... vào mặt vua..."
    Nếu bác Dũng nhà mình quay lưng lại và cãi: "tôi không chổng... vào mặt vua đấy nhé.." tội nặng hơn đấy cô ạ:
    "Tội dí b... vào mặt vua.."
    Cô thấy đấy may mà bác Dũng là nam... chứ là nữ như cô thì tội "dí".. và "chổng".. cái gì??? vào mặt vua là nặng đến dường nào.
    Tóm lại những "thành phần" như cô có "đi bộ", "đi xe ôm" "đi..ở nhà" cũng chẳng có an.. đâu..".
    Tôi xin hết chúc cô khỏe với một xã hội "rất an".
    TB:
    Nhân tiện, cho tôi gởi lời thăm cô Minh Hằng.. sao không thấy cô ấy viết "nhật ký trong tù nhỉ?"

    ReplyDelete
  7. Thưa bác Nặc danh:
    Đúng là phí công thật bác nhỉ. Bao nhiêu việc phải làm thì các anh ấy không làm, thấy một mình em ngồi ở Bờ Hồ cũng bắt quân ra canh chừng. Ai trả lương cho các anh ấy chứ?

    Bạn Ha Le:
    Tớ muốn nghỉ ngơi, yên tĩnh để đọc sách, nghe nhạc, tập tành tý thể thao cho khỏe người. Thế mà hết chuyện này đến chuyện nọ xảy ra,không với anh em, bạn bè thì cũng là những chuyện không đành lòng bỏ qua, vậy là cái tâm không lúc nào được yên cả. Cười đấy mà trong lòng đâu có vui.

    ReplyDelete
  8. Phương Bích ơi. Tớ cũng thế. Tới tuổi này tớ chỉ muốn yên tĩnh và... tu tĩnh, hoặc là ra ở xứ người rồi thì nổi máu tung hoành, gấp rút nhét tiếng Anh vào đầu để mà thi thố tài năng... Nhưng rồi tớ không rời "tiếng Việt" được. Ngày lẫn đêm, cả lúc cày cụng trong hãng lẫn lúc về nhà bới tô cơm ngồi trước máy tính, bụng lúc nào cũng nóng như lửa đốt vì chuyện quê hương!

    Có phải chúng ta chẳng còn gì đề mất nữa, phải không, khi đất nước đã ra đến nông nỗi này!?

    ReplyDelete
  9. Hê hê Phương Bích ơi, cậu phải "tự hào" chứ!!!!!

    Gần 90 triệu con người, đâu có mấy kẻ được "săn sóc", "đưa đón" đặc biệt như bạn đâu?

    Nhưng hơi "bất công" - 90 triệu con người đóng thuế trả lương cho mấy anh CA (kể cả ngày nghỉ) để đi săn sóc một số người như bạn thôi đấy nhé. Bạn "mắc nợ" nhân dân đấy!!!!!!

    ReplyDelete
  10. Ô hay!Cái bà này chưa thuộc bài viết của mụ Doan sao???

    ReplyDelete
  11. Xin đính chính một chút cho chị Phương Bích. "Cả lệnh bắt lẫn lệnh tha bằng giấy đều không có, chỉ có mỗi cái lệnh bằng mồm! Mà các cụ thì đã bảo rồi, mồm với mồm bằng không, chứng cứ đâu?". Theo tôi phải sửa là mồm và đít bằng nhau. Các cụ chả có câu "miệng quan trôn trẻ" là gì?

    ReplyDelete
  12. Buồn cho một đất nước mà công lý chỉ dành cho kẻ mạnh, kẻ có tiền và có thế lực. Nhìn cái khẩu hiệu to tướng đứng sừng sững sau lưng ba người phụ nữ đang đi đòi công lý mà sao tôi thấy phản cảm quá. "Tất cả vì dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh". Gần 40 năm sau chiến tranh mà dân mình đâu có giàu trừ những kẻ cơ hội, lợi dụng quyền chức của mình. Gần 40 năm sau chiến tranh mà nước mình đâu có mạnh. Chẳng cần nhìn xa mà chỉ cần nhìn qua các nước láng giềng như Thái Lan, Phi Líp Pin, Singapor, ... thì cũng thấy nước mình tụt hậu như thế nào. Tất cả những gì đang có trên nước mình đều được dựng nên bằng tiền vay mượn để rồi đời con, đời cháu chúng ta phải è cổ ra trả trong khi đó các tài khoản của giới quan chức từ cấp xã, cấp phường đến TW cứ tăng theo cấp số nhân. Đất nước càng nợ nhiều thì họ lại càng có lợi. Gần 40 năm sau chiến tranh nhưng người dân thường chưa hề được biết thế nào là một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Hình như đó là những mặt hàng quá xa xỉ nên chỉ có số ít người được hưởng lợi chứ đại đa số dân Việt Nam mấy chục năm rồi vẫn cứ phải chổng mông lên trời, cúi mặt xuống đất để tìm kiếm mà chưa thấy. Làm sao có thể gọi là một xã hội công bằng, dân chủ khi những nhân viên công an thoải mái đánh đập dã man người dân, thậm chí đánh đến chết mà trong nhiều trường hợp vẫn được chính quyền tìm mọi cách che dấu, o bế. Công bằng và dân chủ là như vậy ư??? Các nhân viên công an đang bị những người cầm quyền mê hoặc, lừa đảo để xả thân bảo vệ quyền lợi cá nhân của họ. Mỗi lần nhìn thấy cái khẩu hiệu "... còn đảng còn mình" mà tôi phì cười bởi vì chính xác ra thì phải là "... còn công an còn đảng". Thế chế này chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nghành công an thì mới có thể tồn tại được.
    Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó không xa thì các đòi hỏi chính đáng của Kim Tiến, gia đình anh Nhật cùng rất nhiều gia đình khác ở Việt Nam sẽ được đáp ứng theo đúng nghĩa của mấy chữ CÔNG BẰNG - DÂN CHỦ và những kẻ phạm tội sẽ bị trừng trị thích đáng.

    ReplyDelete
  13. Nguyễn Thanh Hương19 November 2011 at 05:11

    Em vẫn hay vào nhà chị đọc.Rất thích tính cách cuả chị và lối viết dí dỏm,chân thật.
    Chúc chị luôn vui,khoẻ chị nhé.

    ReplyDelete
  14. Xin chào chủ nhân blog. đây là lần đầu tiên tình cờ được ghé thăm blog và cảm nhận đầu tiên là đọc khá hay :)

    ReplyDelete
  15. Cảm ơn tất cả mọi người đã ghé thăm, lại còn cho lời bình nữa. Cảm ơn lần nữa ạ.

    ReplyDelete