Những ngày này tôi thường tự hỏi : mình đang sống ở thời đại nào?
Vốn quen nghĩ rằng trong cuộc sống, mọi việc đều diễn tiến theo logic – hợp lý và tất yếu, nhưng rốt cuộc những gì tôi nghe thấy, những gì tôi nhìn thấy lại khiến tôi ngẩn ngơ. Dường như nó đã vượt qua cả trí tưởng tượng vốn quen với những câu chuyện giả tưởng của tôi. Và nó không tuân theo bất cứ một thứ logic nào cả.
Ngày 1/7 vừa rồi, trong khi ở Hà Nội không ai trong chúng tôi bị đàn áp khi đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược thì ở Sài Gòn lại xảy ra đàn áp ở các vùng lân cận. Trong khi ở Hà Nội phần lớn họ chỉ tìm cách vô hiệu hóa “mềm” một số đối tượng mà họ có thể ra tay được, thì trong Sài Gòn lại xảy ra bắt bớ, thậm chí đánh đập, cốt không để cho họ có thể nhập vào đoàn biểu tình có các nhân sĩ trí thức đi đầu.
Chuyện ngăn chặn, bắt người có ý định biểu tình lên xe, chở ra chỗ khác thật xa trung tâm rồi thả, hoặc lấy lời khai như một tội phạm cốt để khủng bố tinh thần là chính, không còn xa lạ gì. Trò gì diễn mãi cũng sẽ nhàm. Một khi nó là nhu cầu cuộc sống thì nó cứ sẽ diễn ra, không thể giải quyết bằng việc ngăn chặn nó. Luật pháp được đặt ra cũng chỉ để phục vụ cho cuộc sống. Cuộc sống không ngừng tiến hóa thì luật pháp cũng phải điều chỉnh sao cho phù hợp với nhu cầu của nó, chứ không phải đặt ra để ngăn chặn nó, thậm chí kéo lùi sự phát triển...
Vậy tại sao nhà cầm quyền không giải quyết những phát sinh trong cuộc sống mà cứ loay hoay tìm cách ngăn chặn nó? Thậm chí mức độ ngăn chặn ngày càng tệ hại hơn, thô bạo và trắng trợn hơn. Bịt miệng không cho dân kêu. Chính danh không được thì dung túng (người ta có quyền nghi ngờ là thuê) xã hội đen để đàn áp dân.
Thật tệ là tôi chưa hề đọc một bài viết nào của cô gái có tên Huỳnh Thục Vy và cha cô ấy. Chỉ biết mang máng về chuyện gia đình cô ấy đang bị nhà cầm quyền o ép dữ dội vì những bài viết hết sức thẳng thắn của họ về thực trạng của xã hội, được nhiều người đánh giá cao. Đương nhiên chẳng nhà cầm quyền nào lại ưa bị chỉ trích cả. Nhưng chuyện ưa hay không ưa đâu phải là cơ sở để một chính quyền chính danh điều hành xã hội. Vậy mà nó cứ diễn ra hàng ngày hàng giờ, ở mọi nơi mọi lúc. Nhà cầm quyền chưa đưa được cha con Huỳnh Thục Vy ra tòa để bỏ tù, thì cũng không muốn cho họ sống yên thân.
Cái cách mà họ dùng số đông và danh nghĩa của nhà cầm quyền để o ép, bắt giữ, khám xét và thu giữ tài sản một cách tùy tiện thật đáng sợ. Dường như trong cái xã hội văn minh và dân chủ này, quyền con người chỉ là con số không. Nó giống như trong các phim cao bồi về miền Tây hoang dã của những năm 30 ở Mỹ, nơi mà luật pháp thuộc về những kẻ hung bạo... Nhưng ít ra ở đó, người dân còn có quyền tự vệ, trừng trị những kẻ hung bạo đó. Còn trong xã hội này, tự vệ đồng nghĩa với việc chống người thi hành công vụ. Chả có ai xét xem cái công vụ ấy có bị lạm dụng hay không, và công vụ luôn trở thành một cái lá chắn vững chắc cho những kẻ đi trấn áp bất kể sai hay đúng. Bên cạnh đó, sự thiếu hiểu biết về pháp luật hay sự sợ hãi đã khiến sự phản kháng của một số đông người dân trở nên tê liệt.
Tôi chỉ nhìn vào những hình ảnh để tự hỏi mình: Tôi đang sống ở thời đại nào? |
Không thể nói rằng những việc đó không liên quan đến mình. Mắt đã nhìn, tai đã nghe thì tim không thể không đau, đầu không thể không nghĩ và miệng không thể không nói, sao có thể làm ngơ được chứ?
Mặc dù trong những ngày qua, sau khi bị tướt đoạt quyền tự do đi lại một cách vô lối thì Bùi Hằng và Huỳnh Thục Vy cũng đã trở về nhà, nhưng những gì xảy ra với họ vẫn là một câu hỏi nhức nhối chưa có lời giải đáp. Những âm mưu và nguy hiểm vẫn luôn rình rập để bức hại họ bất cứ lúc nào.
Nếu chủ nhà bịa đặt ra lý do để vu cáo công an thị trấn Đông Anh thì cần phải nghiêm trị. Còn nếu đúng sự thật thì....thôi vậy? Hài mà chả cười nổi. |
Còn những ai nữa không bị bắt bớ nhưng bị o ép, khủng bố, triệt hạ bằng nhiều cách như mẹ con Nga Thuy ở Nam Hà Phủ Lý, như Trương Minh Tam ở Đông Anh Hà Nội...? Đấy là chốn thị thành sầm uất, không xa các cơ quan đầu não là mấy mà còn vậy thì thử hỏi dân đen ở chốn thâm sơn cùng cốc, có lẽ chết mất xác cũng chả ai biết tới hoặc đoái hoài.
Tôi chợt nhớ hôm qua, có câu nói trên mạng: nước mất rồi, cá có chết khô?
Nghe vậy lại hình dung về một chậu nước đựng những con cá. Khi những con cá quẫy, nước bắn tung tóe cho đến khi nước vơi dần và trơ cạn, lúc đó những con cá bắt đầu ngáp. Logic là ở chỗ đó?
http://danoanbuihang.blogspot.com/2012/07/cap-nhat-ve-cach-hanh-xu-cua-chinh.html
http://lamtamnhu.blogspot.com/2012/07/tin-khan-huynh-thuc-vy-bi-cong-quang.html
http://danoanbuihang.blogspot.com/2012/07/cap-nhat-ve-cach-hanh-xu-cua-chinh.html
http://lamtamnhu.blogspot.com/2012/07/tin-khan-huynh-thuc-vy-bi-cong-quang.html
Chị PB viết rất đúng với suy nghĩ, tâm trạng bức xúc và day dứt của nhiều người hiểu biết và có ý thức với vận mệnh của đất nước mình, dân tộc Việt Nam mình. Chỉ tiếc rằng sau nhiều năm qua chiến tranh dân mình vẫn còn nghèo khổ và dân trí thấp nên vẫn còn chấp nhận tình trạng xã hội như hiện nay. Dân trí thấp nên quan trí cũng thấp theo và các nhóm lợi ích cho phép mình làm bậy mà không phải lo lắng nhiều.
ReplyDeletePB nhớ phải ngần gũi BÙI HẰNG để động viên BH phải sống chiến đấu cho trân lý . Đừng thấy chúng o ép rồi mất bình tĩnh tự thiêu là hạ sách , mắc mưu đồ bọn chúng . Xem clip nhà sư ở TQ tự thiêu , bọn chúng còn nhảy vào phang thêm cho một phát vào đầu , trước khi giả vờ dập lửu ?
ReplyDeleteChân lý bạn ơi, có người nhắc nhở lỗi chính tả. CHuyện lỗi chính tả là chuyện thường gặp, nên bạn nào góp ý cũng đừng vội quy kết là trình độ cao hay thấp nhé.
DeleteTôi rất ngưỡng mộ chị Bích. Giả sử với tư cách người có quyến lực chị sẽ làm gì trong bối cảnh này. Đây là ý kiến cá nhân thôi chị.
DeleteChị để kiểm duyệt phản hồi không tiện cho lắm.
DeleteMr Hoàng mến!
DeleteTrước hết, tôi phải để chế độ kiểm duyệt vì gần đây có một số "kiêu binh" vào đây chửi bới tục tĩu hoặc không dùng lý lẽ để tranh luận mà cốt chỉ khiêu khích với ngôn ngữ không được sạch sẽ và đàng hoàng, sẽ làm phiền cả gia chủ lẫn khách viếng thăm.
Sau là đến câu hỏi tôi sẽ làm gì nếu tôi là người có quyền lực?
Cần gì phải hỏi tôi là một người chưa bao giờ có tham vọng chính trị, hãy nhìn ra thế giới bên ngoài, nhìn vào những nước kinh tế phát triển mà học tập. Không cần sáng tạo, chỉ cần học theo họ thôi. Phương Tây khác ta quá thì học Singapo, nhất là Nhật Bản - họ đã đứng lên từ tro tàn của chiến tranh còn khủng khiếp hơn Việt Nam nhiều.
"...Luật pháp được đặt ra cũng chỉ để phục vụ cho cuộc sống. Cuộc sống không ngừng tiến hóa thì luật pháp cũng phải điều chỉnh sao cho phù hợp với nhu cầu của nó, chứ không phải đặt ra để ngăn chặn nó, thậm chí kéo lùi sự phát triển..."
ReplyDeleteRất chính xác. Nhưng có lẻ tác giả nhầm rồi, vì nó chỉ được thực thi ở những quốc gia tư bản giãy chết mà thôi, không áp dụng cho VN ta.
Hôm qua vào nhà PB thấy báo "cờ lốc" đã bị xóa sao vậy? Sáng nay có đi biểu tình không chưa thấy bài?
ReplyDeletePhương Bích viết: "Còn những ai nữa không bị bắt bớ nhưng bị o ép, khủng bố, triệt hạ bằng nhiều cách như mẹ con Nga Thuy ở Nam Hà Phủ Lý, như Trương Minh Tam ở Đông Anh Hà Nội...? Đấy là chốn thị thành sầm uất, không xa các cơ quan đầu não là mấy mà còn vậy thì thử hỏi dân đen ở chốn thâm sơn cùng cốc, có lẽ chết mất xác cũng chả ai biết tới hoặc đoái hoài."
ReplyDeleteXin hỏi chính quyền nhân dân:
Chính quyền của dân là làm cho dân sướng
Bảo vệ quyền sơ đẳng của người dân:
Quyền được nói, được ăn, được ở, được làm
Quyền được biểu tình, tự do đi lại…
Chính quyền của dân là làm cho dân sướng
Sao các người rình rập, cản ngăn
Sao các người bắt dân vô tội vạ
Sao các người cấm dân cư trú làm ăn
Sao các người ngăn cản quyền sơ đẳng của người dân?
Hoan nghênh PHƯƠNG BÍCH .
ReplyDeletehôm nay nghe giọng phương bích hô rất khỏe ,xứng đáng con cháu bà trưng.
ReplyDelete“Tôi đang sống ở thời đại nào ?”
ReplyDeleteVâng, câu hỏi rất hay của Phương Bích đã là cả một luận đề mà không ít người trăn trở. Phải chăng đó là một câu hỏi khó ? Với tôi, không quá khó để có câu trả lời. Chẳng hạn : - Chúng ta đang sống trong thời đại bác hồ…cẩm đào bên Tàu cuốc !
Đùa chút cho vui vậy thôi. Quả thật, chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thứ đều đảo lộn, khiến PB đã phải “ngẩn ngơ” vì “vượt qua cả trí tưởng tượng vốn quen với những câu chuyện giả tưởng… Và nó không tuân theo bất cứ một thứ logic nào cả”.
Đã từng có một câu trả lời đáng để cho mọi người chúng ta cùng suy ngẫm. Nhà thơ Bùi Minh Quốc đã thẳng thắn gọi đích danh nó là thời đại đồ đểu :
“Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi”
(Đêm Chong Đèn Ngồi Nghĩ của tác giả Bùi Minh Quốc. Có thể xem cả bài tại địa chỉ http://hasiphu.com/nhomdalat_BMQ02.html)
Tuy nhiên, cũng nên lạc quan vì xung quanh ta vẫn còn không ít những GIÁ TRỊ thực, những CON NGƯỜI thực để ta tin rằng cuộc đời này vẫn còn những điều tốt đẹp, những giá trị CHÂN-THIỆN-MỸ để ta hướng tới, để hy vọng ngày mai trời lại sáng. Với mình, hiện tại PB đang là một người nổi bật trong số đó.
Trở lại với câu hỏi của PB, hỏi tức là đã trả lời. Cảm ơn Bạn.
Xin chào CHIMKIWI- PHƯƠNG BÍCH! Hôm qua xuống đường cùng bà con về, bị cảm sốt sáng nay mới dậy được. Xin vào thăm "nhà" PB đây. Hôm qua là một ngày tuyệt vời với tất cả chúng ta. Tôi đã luôn nhìn thấy PB với bước chân mạnh mẽ và giọng hô thật khỏe. Rất khâm phục và thêm yêu quý bạn.
ReplyDeletePB ơi đang sống "hạnh phúc thứ nhì thế giới":
ReplyDeleteThờitham nhũng tràn lan, dân oan mất đất , tôn giáo bị phân biệt đối xử, bị hành hung tàn bạo, CQ muốn đánh ai thì mặc sức...Thời loạn, thời đồ đểu, PB ạ.
Đang viết thì nhận được ĐT của Bích, rất mến phục và yêu quý em.
Chị HT
Phượng càng viết càng thấy trình độ còn non quá à!
ReplyDeleteThấy gì viết nấy, nghĩ gì viết nấy, miễn là dám kêu khi thấy đau, cần gì trình độ kêu non hay già?
DeleteLần sau biểu tình Phượng mang thêm kèn thổi cho to nhé!
ReplyDeleteCó gì dùng nấy thôi, mượn mõ làm chi.
Deletethat dang yeu...
ReplyDelete"Họ" đã đưa PB và nhân dân trở lại sống thời kỳ đồ đá của VN...:-)
ReplyDeleteTHANH NIÊN THẾ HỆ BÁC HỒ
ReplyDeleteThằng em xã hội ngoài Hà Nội vào chơi. Lâu lắm anh em mới gặp nhau, ra quán làm vài cốc bia hàn huyên tâm sự. Chuyện trên trời dưới đất chán rồi cũng quay lại chuyện xã hội. Nó thao thao thao bất tuyệt hết chuyện Sơn bạch tạng, chuyện Hòa tầu rồi đến chuyện Ngọc xa lộ, Dũng bóng nhựa, Dương gia... Mình ngứa mồm hỏi: "mày có biết Hiếu gió ngõ Phất lộc với Trọng lú không???". Nó nhíu mày nhăn trán một lúc rồi trả lời: "bọn này em nghe tên quen quen, hình như là đàn em Thắng tài dậu anh ạ". Đm... tí nữa thì phọt mẹ cả bia vào mặt nó...
Nghĩ cũng hơi lạ!! Chị chẳng biết là mình đang sống trong thời đại của các "vua" Hùng, Dũng, Sang, Trọng "trị vì" à?..:-)
ReplyDelete