Một người bạn
hỏi tôi:
- Em có hay khóc
không?
Tôi bảo:
- Có! Nhưng chỉ khóc trước những cảnh đời bất
hạnh bên ngoài, chứ không khóc cho mình.
Tôi nhớ lần
đầu tiên bước vào Hỏa Lò, tôi đâu có khóc. Chỉ khi quản giáo hỏi chuyện, tôi
bắt đầu kể về Gạc Ma 1988, thế là nghẹn lời, rồi thì khóc không thành tiếng.
Các quản giáo một nam, hai nữ cứ im lặng nhìn tôi.
Cho đến tận
bây giờ, mỗi lần xem lại clip Hải chiến Trường Sa 1988, chỉ cần nghe tiếng nhạc
cất lên là tôi lại khóc. Thâm chí chỉ cần nhắc đến cái tên ấy thôi là mắt tôi
đã mọng nước rồi. Vì những hình ảnh trên bãi đá Gạc Ma năm nào cứ đọng lại mãi
trong tâm trí tôi, như thể anh linh các anh chưa được siêu thoát nên khiến cho
người ta đau lòng thế.
Hôm qua có
người nhắc:
- Sắp đến ngày giỗ 64 liệt sĩ ở Trường Sa đấy.
- Ừ nhỉ.
Nhiều người
choàng tỉnh. Chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện mưu sinh hàng ngày cứ cuốn người ta
đi. Nhưng người này sao lãng thì khắc có người khác nhớ đến các anh.
Dẫu vậy ngày
nay, chuyện tri ân cả người còn sống lẫn người đã khuất đều chẳng dễ dàng gì.
Chỉ một buổi họp mặt giữa người bạn bè, để tri ân những người phụ nữ nhân ngày
8/3 ở ngay giữa Thủ đô, mà đã bao nhiêu chuyện khó tin xảy ra. Bây giờ đến lượt
đồng đội và bạn bè của 64 chiến sỹ đã hy sinh ở Trường Sa, muốn tổ chức họp mặt
tưởng nhớ các anh cũng “không được phép”. Tôi chẳng phải người thân, bạn bè,
hay đồng đội của các anh, có lẽ lại càng “không được phép”. Nghĩ vậy mà nỗi đau
cứ cuồn cuộn trong lòng. Không lẽ đến nghĩ cũng không dám nghĩ!
Trên mạng mỗi
người thể hiện một cách riêng để tưởng nhớ tới các anh. Có người chỉ ngồi xem
lại cái video clip do đài truyền hình thành phố Hồ Chí Minh thực hiện, có người
chụp một đóa hoa đưa lên kèm theo lời nhắn gửi, có người làm mô hình 3 con tàu
bằng giấy với nến và hoa đem ra tận biển để thả xuống nước. Không biết có ở đâu
trên thế gian này, người ta muốn nhớ về nhau mà khó khăn đến thế không.
Hôm nay, mười bốn tháng ba, bác Ức Trai, Lã Việt Dũng, Lê Dũng và tôi rủ nhau ra vườn hoa Lý Thái Tổ, thắp hương tưởng niệm 64 liệt sỹ đã hy sinh trong trận Hải chiến Trường Sa năm 1988. Bốn người chúng tôi nhỏ bé và đơn côi quá trên cái sân rộng mênh mông. Không có gì ngoài nén hương và những lời thì thầm chia sẻ tận đáy lòng, tôi lại rưng rưng một lần nữa khi thấy thật tủi cho vong hồn các liệt sĩ. Xin các anh nhận lấy sự tôn kính và lòng biết ơn....
Hôm nay, mười bốn tháng ba, bác Ức Trai, Lã Việt Dũng, Lê Dũng và tôi rủ nhau ra vườn hoa Lý Thái Tổ, thắp hương tưởng niệm 64 liệt sỹ đã hy sinh trong trận Hải chiến Trường Sa năm 1988. Bốn người chúng tôi nhỏ bé và đơn côi quá trên cái sân rộng mênh mông. Không có gì ngoài nén hương và những lời thì thầm chia sẻ tận đáy lòng, tôi lại rưng rưng một lần nữa khi thấy thật tủi cho vong hồn các liệt sĩ. Xin các anh nhận lấy sự tôn kính và lòng biết ơn....
Mấy trăm chữ thôi mà nặng lắm, sâu lắm.
ReplyDeleteCảm ơn bạn.
Ô chào mừng bác Mai Xuân Dũng đến thăm nhà. Thật vui khi được bác "Tem" bài này, cảm ơn sự chia sẻ của bác nhé.
DeleteÔi, phải chi trước ngày ấy ta lên mạng hẹn nhau thật đông - ngày giỗ 64 liệt sĩ bộ đội Trường Sa - mang thật nhiều hoa ra tượng đài kính viếng, thì sẽ lộ bộ mặt thật là đảng "ta" hay đảng của tàu ngay. Và cũng coi như ta có tham gia trận Gạc-ma này cùng với các chiến sĩ đã ngã xuống, bất chấp mọi sự truy cản, bắt bớ của bọn tay sai bắc triều thì anh hùng biết mấy! Nếu ngày trước Hà nội ra ngõ gặp Anh hùng thì hôm nay, ra ngõ đụng đầu công an.
ReplyDeleteTràng an xưa lắm anh hùng,
Giờ thì một bọn dở khùng, dở điên.
Võ Việt Vinh
Hôm qua đọc bài "KHÓC CHO ANH EM HY SINH, CŨNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP"...của
ReplyDeleteMai Thanh Hải ,mình đã khóc .
Khóc tủi, hận cho các ANH .
Khóc vì nhục nhã cho chế độ này .
Khóc đau thương cho DÂN TỘC này .
Khóc vì tuổi trẻ của mình bị lừa dối .
Khóc vì mình bất lực ...
"Tổ quốc ơi nếu cần tôi chết "
Thà chết VINH như các ANH còn hơn sống NHỤC như chính quyền hiện nay .
Em chào bác Hường. Bác đã đọc bài của Mai Thanh Hải: các anh nằm hiu quạnh cạnh đường biên chưa ạ? Em cũng khóc khi đọc bài đó. Em không nặng về vấn đề tâm linh, nhưng không thể chịu được sự vô ơn, sự hèn hạ...sao có những kẻ có thể sống phè phỡn trong sự nghèo khó của người còn sống và sự lãng quên với người đã hy sinh cho đất nước như thế. Vậy mà khi mình cất lên tiếng nói thì họ cố tình gán cho mình cái tội nói xấu...
DeleteP.Bích ơi. Mình chẳng biết nói gì nhiều, chỉ muốn nói rằng mình tin cậy và ủng hộ P.Bich.
ReplyDeleteCảm ơn Nặc danh
DeleteQUA NHÀ CHẲNG LẼ KHÔNG VÀO?
ReplyDeleteMÀ VÀO THÌ LẠI NAO NAO,BUỒN BUỒN
VÀI DÒNG THƠ THẨN NHẠT SUÔNG...
CHỦ NHÀ CHIẾU CỐ ĐỪNG RUỒNG...KHÁCH NHA!
Phương Bích tui không có phân biệt xưa hay nay. Khách đến nhà thì cũng đều hoan nghênh và cảm tạ, dù có ủng hộ hay không. Khách xưa đừng băn khoăn làm chi.
Delete