Tám rưỡi sáng,
đang cho bố uống sữa thì điện thoại réo:
- Có xe xuống Phủ
Lý với Nga Thụy, đi được không?
Chờ bố uống sữa
xong rồi vội thay đồ, cuống quýt dặn bố, bảo con phải đi ứng cứu bạn biểu tình
đang bị “lâm nguy”. Chắc phải đầu giờ chiều con mới về.
Phóng xe tít mù.
Qua đón chị Hương rồi phi thẳng đến nhà Xuân Diện. Thấy chúng tôi, Xuân Diện và
bác Phan Khang đang ngồi chờ ở quán nước vội bỏ dở cốc trà mới gọi, cùng chúng
tôi lên đường ngay. Dọc đường đón thêm JB Vinh. Tất cả chúng tôi đều rất sốt
ruột và lo lắng khi đêm qua vừa nhận được tin Nga Thụy báo, bị côn đồ dọa giết và bị rào kín lối thoát hiểm, thì ngay sáng nay Nga Thụy đã bị côn đồ
tấn công và cướp máy ảnh ngay trước cửa nhà.
Hình ảnh hai mẹ
con Nga Thụy đã rất quen thuộc với những biểu tình viên của mùa hè năm 2011. Chúng
tôi ai nấy đều quý mến hai mẹ con nhà họ, bởi vậy làm sao không thể lo lắng cho
được, khi sự đe dọa bấy lâu nay của những kẻ côn đồ (gần như được sự làm ngơ
của công an Hà Nam bảo kê) đối với hai mẹ con ngày càng trở nên nghiêm trọng
hơn.
Có lẽ sự việc
khá đột xuất, nên hôm nay chỉ có hai xe gồm 10 người đi Phủ Lý hỗ trợ mẹ con nhà
Nga Thụy. Xe bác Phan Khang đi trước cũng phải hơn mười rưỡi mới tới nơi. Dọc
đường chúng tôi nghe Nga Thụy thông báo hai mẹ con đang cố thủ trong nhà, không
mở cửa cho bất cứ ai kể cả công an. Rồi có kẻ cố xâm nhập vào nhà bằng cách trèo
lên mái nhà, khi Nga Thụy kêu ầm lên thì bọn chúng lại tụt xuống. Còn nghe nói
cả đêm qua hai mẹ con gần như không ngủ, cứ lắng nghe từng động tĩnh quanh nhà.
Khi xe chúng tôi
dừng lại trước cửa nhà Nga Thụy và JB Vinh nhảy xuống gọi cửa, Nga Thụy gần như
mở cửa ngay tức thì. Tôi ôm lấy bé Phú, thơm lấy thơm để vào đôi má phúng phính
của bé mặc dù trông nó nhem nhuốc quá. Nịnh mãi nó mới cho tôi lau mặt bằng khăn
giấy ướt.
Hai bên hỏi han
chuyện trò được dăm phút thì công an áo xanh có mặt liền. Ngay lúc xe rẽ vào
đường nhà Nga Thụy, chúng tôi đã cảm nhận được sự có mặt có vẻ rất mẫn cán của
lực lượng công an vào ngày nghỉ như thế này, ở một cái thành phố vừa mới được
nâng cấp lên từ một thị trấn nhỏ.
Hàng phố bắt đầu
tò mò kéo đến khá đông. Một anh công an trẻ đầy đủ mũ áo quân hiệu, thái độ thân
thiện và lễ phép, vào gặp Nga Thụy để đưa giấy mời. Anh ta như có ý thanh minh rằng
anh ta đến từ sáng, nhưng Nga Thụy dứt khoát không mở cửa. Chúng tôi bảo cô ấy
cảnh giác cũng có lý do đấy, vì thực sự cô ấy đã bị đe dọa bao lâu nay, đã
trình báo rất nhiều lần, nhưng công an phường sở tại không hề có một động thái
gì để điều tra hay bảo vệ mẹ con cô ấy.
Bên ngoài mỗi
lúc một đông người đến xem. Công an áo vàng tích cực xua những người đi qua không
được dừng lại. Chị Hương kể có nghe một cậu tre trẻ bảo:
- Đuổi thì đuổi, sợ đ... gì, cứ về lên you –
tu - be là biết hết.
Mặc dù đã gần
trưa, công an vẫn cố mời Nga Thụy ra phường làm việc. Tuy nhiên Nga Thụy từ chối
vì đã muộn, vả lại bé Phú từ sáng chưa được ăn gì. Sau khi Nga Thuy hẹn 2 giờ
chiều sẽ ra phường, cậu công an trẻ vẫn cố lập cái biên bản cho mỗi việc đưa
giấy mời cho Nga Thụy (tốn thêm một tờ giấy). Mặc dù cái việc lập biên bản giao
giấy mời ấy nó thật kỳ quặc, nhưng tranh cãi với một người cứ cố tình hiểu vậy
cũng bằng thừa, chúng tôi bảo Nga Thụy ký cho xong việc để cả bọn còn đi ăn
trưa.
Đi ăn cũng không
xong, mấy cô cậu an ninh đi theo nhằng nhằng. Tôi thấy họ thật rỗi hơi. Chúng
tôi đi đứng đàng hoàng, đường đường chính chính, công khai giữa ban ngày ban
mặt. Còn họ thì thật khổ sở, cứ phải ngồi vạ vật, canh chừng chúng tôi ở góc
đường này, đầu đường kia...
Chúng tôi bấy
giờ mới tranh thủ đi quan sát, chụp ảnh ngôi nhà. Theo như lời Nga Thụy nói thì
hàng xóm mách, cái hàng rào kẽm gai mới được hàn bịt lối thoát hiểm đằng sau
nhà là do công an làm. Chúng tôi bảo Nga Thụy làm cái đơn tố cáo ra chính quyền
phường về việc bị tấn công và cướp máy ảnh sáng nay, đồng thời đề nghị xác minh
kẻ làm cái hàng rào kẽm gai kia là ai. Trong khi chúng tôi đứng quan sát phố xá
nơi Nga Thụy ở, ngạc nhiên khi thấy ở đây không hề vắng vẻ, hẻo lánh như chúng
tôi tưởng lại có thể xảy ra những chuyện ngang nhiên như vậy, thì một số người
đàn ông ở ngôi nhà đang xây dở bên kia đường hùng hổ xông sang, chửi rủa một
cách tục tĩu, cho rằng chúng tôi chụp ảnh họ. Khi những người đàn ông này tỏ vẻ
muốn gây hấn thì bên kia đường, một anh công an đầy đủ mũ áo, gậy giao thông
cùng chiếc xe mô tô vẫn đứng im ở một vị trí chả thích hợp cho một cảnh
sát giao thông tẹo nào. Một vài người trong số chúng tôi đi trên vỉa hè, thì
thấy có viên đá nào đó ném tới như có ý hăm dọa. Giữa ban ngày ban mặt, đông
người là thế, có cả sự có mặt của công an mà còn bị khủng bố thế, huống hồ một
mẹ một con như mẹ con Nga Thụy?
Quan sát thái
độ hàng phố thì trừ một hai người có vẻ không thiện cảm, còn phần lớn họ đều có
thái độ dễ chịu. Chắc là họ vẫn e ngại chính quyền và bọn côn đồ nên không dám
ra mặt bênh vực hai mẹ con Nga Thụy thôi. Họ còn bảo: sai thì cứ bắt, chứ việc
gì phải làm thế ????
Ối giời ơi, không
sai họ còn bắt nữa là sai! Chỉ mỗi tội cứ bắt rồi lại thả như “bắt cóc bỏ đĩa”
chứ lại chả bắt một cách đàng hoàng, đưa ra tòa kết án đàng hoàng cho nó “vinh
dự” chứ lại cứ ngấm ngầm lôi đi cải tạo và giáo dục nghe nó hơi bị “tẹp nhẹp”
quá.
Chúng tôi bảo
Nga Thụy ngồi viết tay cái đơn khiếu nại, tố cáo về việc bị khủng bố, bị cướp
giật, bị rào lối thoát hiểm...
Gần 2 giờ chiều,
tất cả chúng tôi theo mẹ con Nga Thụy lên phòng tiếp dân của công an Phường Hai
Bà Trưng – TP Phủ Lý như đã hẹn.
Đương nhiên công
an biết tất cả chúng tôi đến đây làm gì, nhưng cũng cứ hỏi cho nó đúng “quy
định”. Thì chúng tôi trình bày! Rồi có vẻ đương nhiên là họ không đồng ý, rằng
chỉ làm việc với người đứng đơn khiếu nại tố cáo thôi. Và đương nhiên là chúng
tôi cũng không đồng ý.
Ối giời ơi! Đến
có “số má” như cụ Lê Hiền Đức – người mà bộ trưởng công an Trần Đại Quang còn
phải làm việc trực tiếp - còn sợ không dám làm việc với công an một mình ngay
tại nhà cụ nữa là mẹ con nhà dân đen như Nga Thụy?
Phải nói rằng
cái kinh nghiệm từ vụ làm việc với cụ Lê Hiền Đức khá là bổ ích đối với chúng
tôi. Chúng tôi kiên quyết không để cho mẹ con Nga Thụy đơn độc một mình tại trụ
sở công an. Thoạt đầu công an kéo vào phòng tiếp dân khá đông, thái độ gay gắt,
yêu cầu chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi nhất định không chịu. Hai bên cùng ồn ào đưa
ra lý lẽ của mình đến mức tôi ong hết cả “thủ”.
Ông Thanh
trưởng công an phường mặc thường phục chỉ tay ra lệnh này nọ, sau khi bị chúng tôi
chất vấn đã phải vào mặc cảnh phục để ra tiếp tục chỉ đạo (nhưng vẫn không đội
mũ). Một tay khác tên Hậu tỏ thái độ thách thức lúc bị chỉ trích thái độ đứng
chắp tay sau lưng khi làm việc với dân, đã phải bỏ vội tay xuống khi bị chúng
tôi hỏi có dám để chúng tôi quay phim không (miệng nói tay giở máy quay ra
luôn). Chúng tôi trước sau khẳng định một điều rằng chúng tôi phải ở bên cạnh
mẹ con Nga Thụy, để giám sát việc làm của công an (xem Nga Thụy có bị uy hiếp
không).
Sau một hồi
đấu lý, bên công an rút hết vào trong, để lại hai người ngồi trực nhưng không làm
gì cả, chỉ ngồi cười ruồi thôi. Tôi thấy buồn cười về cái cách làm việc của
công an nói chung. Ở đâu cũng vậy, ban đầu luôn đưa ra số đông để áp đảo, sau
thấy không uy hiếp được thì bỏ trận địa (đi đâu sạch), cứ để mặc dân chúng tôi
ngồi đấy (kiểu chán thì thôi).
Đến ba rưỡi chiều,
thấy họ vẫn không chịu làm việc, chúng tôi bảo không nhận đơn cũng được, anh cứ
ký vào đây cho cô ấy một chữ xác nhận là không nhận đơn, để chúng tôi còn về Hà
Nội, kẻo sau này anh lại bảo làm gì có đơn nào. Đấy, như vừa nãy cô Nga Thụy
bảo gửi đơn nhiều lắm rồi, anh lại hỏi đơn nào? Vậy là có thể chả có cái đơn
nào cả, hoặc nhiều đơn quá, không biết hỏi chính xác cái đơn nào trong số rất
nhiều đơn ấy.
Nói đến
chuyện người bị hại cứ phải có đơn mới giải quyết. thế người ta gặp tai nạn,
người còn đi cấp cứu mê man bất tỉnh, lại bảo đợi khi tỉnh rồi viết đơn mới
giải quyết à? Lạ hơn nữa là đưa giấy mời thì lập biên bản bằng được, thế mà đưa đơn thì dứt khoát không nhận. Vậy là sao hả?
Rốt cuộc vẫn
nhất định không ký, cứ ngồi cười hề hề. Không ký thì thôi. Tự chúng tôi làm một
cái biên bản tóm tắt sự việc rồi đồng ký tên vào. Tuyên bố sau này có sự việc
gì xảy ra với mẹ con Nga Thụy, thì công an phường sở tại phải hoàn toàn chịu
trách nhiệm.
Khi chúng tôi
kéo nhau ra xe để về Hà Nội, cái anh công an cứ cười hề hề ấy lại ời ời gọi với
theo rất buồn cười:
- Nga
ơi , thế không làm việc à?
Rõ chán! Ngồi
chán chê mê mỏi, nói lý lẽ hết nước hết cái thì không chịu làm, giờ lại gọi
vuốt đuôi thế. Nhưng chúng tôi biết nếu muốn giải quyết, họ đã đã làm ngay từ
đầu chứ chẳng để sự việc ỏm tỏi lên thế này.
Chúng tôi lên
đường về Hà Nội, mang theo cả hai mẹ con bé Phú. Luôn luôn cảnh giác cao độ vì trước
đó được người dân tốt bụng cảnh báo, đã có âm mưu dàn xếp đụng xe chúng tôi trên
đường.
Một ngày dài
mệt mỏi với bao nhiêu chuyện khó tin cứ khiến người ta day dứt mãi. Liệu bây
giờ, khi cuộc sống của người dân lương thiện bị côn đồ đe dọa thì biết kêu ai
đây? Những người ăn lương do dân đóng thuế không bảo vệ dân thì bảo vệ ai đây?
Vâng, bao giờ
cho đến những ngày tháng bình yên? Nhưng trước mắt, chúng tôi sẽ không bỏ rơi
bất cứ một người bạn nào khi họ lâm nạn. Tôi tin trên đời vẫn còn rất nhiều
người tốt, và một ngày không xa, họ sẽ vượt qua nỗi sợ hãi vô cớ của chính mình
để mà cưu mang, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống.
Cảm Nhận
ReplyDeleteThưa Chị Phương Bích,
Tôi đã đọc bài viết trước của Chị về vụ việc này và rất muốn biết thêm về Chị Trần Thụy Nga; Nay đọc thêm các bài của những vị khác và bài này, tôi đã hiểu thêm nhiều. - Trân trọng công (tâm) và sức (lực) của các anh, chị.
Tôi cũng xin lưu bài này như một tài liệu quý. Câu cảm động và giá trị nhất tôi cảm nhận là:
"được người dân tốt bụng cảnh báo, đã có âm mưu dàn xếp đụng xe".
- Việc làm Nhân (đạo) và Nghĩa (tình) luôn được những tấm lòng công tâm nhìn nhận và phò trợ.
Thân chúc Chị và các người bạn của Chị Sức khỏe;
Cầu mong sự Bình an đến với Chị Nga và bé Phú.
Trân trọng.
Cám ơn Phương Bích - cám ơn tất cả đã cứu mẹ con Nga tai qua nạn khỏi
DeleteChúc tất cả bà con BTV Chống TQ Bình an Mạnh khỏe
Nhận xét thêm
ReplyDeleteBài học vỡ lòng trong chiến đấu chống xâm lược là: “Chặn đầu, khóa đuôi, ...”. Cuộc đánh thứ nhất do CA HP tiến hành “cưỡng chiếm” nhà nông dân Đoàn Văn Vươn được ông “đại Caca” cho là đẹp thì đã thất bại với những hậu quả tai hại.
CA Phủ Lý tiến hành “dùng dây thép gai rào cửa thoát hiểm” căn nhà của hai mẹ con người dân Trần Thụy Nga và bé Phú 2 tuổi là sự chuẩn bị cho hành vi thâm độc và tệ hại. – Việc “hèn trước giặc” có lẽ còn phải coi xét thêm; Nhưng việc ÁC VỚI DÂN thì đã rõ!
Phải chấm dứt suy nghĩ "cho Dân là thù" và việc "dùng 'xã hội đen'”!
Xin phép được xóa tất cả nhưng nhận xét dùng từ ngữ thô tục trong blog của tôi. Có thể khác chính kiến, nhưng nói tục thì dứt khoát không. Xin bà con lượng thứ
ReplyDeleteCám ơn internet. Nhờ có internet mà bao người Việt khắp nơi cảm thấy được gần gũi, đồng hành cùng các bạn. Nói như bác đi đường nào đấy là Công an Phủ Lý không che mắt người dân được nữa rồi, có gì cứ hỏi ông "Du tu be" là biết hết!
ReplyDeleteChì xem hình thôi mà tớ đã cảm thấy vẫn còn có những anh chị Công an có tác phong và tấm lòng khá "được". Phải chi ngành Công an có thêm nhiều những cán bộ có lương tâm, có trách nhiệm, và những vị này có thêm can đảm để dám hành xử và lên tiếng theo lương tâm của mình.
Không biết nói gì hơn. Cầu xin Trời gìn giữ chở che các bác, các bạn!
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete"Hà Nam danh giá nhất ông cò..."
ReplyDeleteLời thơ của Cụ Tú Xương cả trăm năm trước vẫn đúng với nước CHXHCN dân chủ gấp vạn lần "...bọn giẫy chết".
Cả một bộ máy hùng hậu ăn tốn tiền dân để thực thi một loạt hành động bỉ ổi nhằm vào một phụ nữ với con nhỏ thân cô, thế cô.
Cảm ơn chị Phương Bích cùng các bạn đã có mặt kịp thời để giải cứu mẹ con cháu Phú và có các bài viết nóng hổi phơi bầy những trò nham hiểm của các "ông cò" thời nay ở Hà Nam, Phủ lý.
Đúng là "lưu manh giả danh cán bộ". Chả có tý tư cách, văn hóa cư xử gì. Trình độ thì lùn.
ReplyDeleteThân gửi bác HaLe
ReplyDelete(Kính nhờ chị Phương Bích cho phép trao đổi chút ít riêng.
Trân trọng cảm ơn.)
Thưa bác,
Ý kiến này tôi đã muốn gửi nơi topic trước để trao đổi cùng bàc cho „liền mạch“. Qua thông tin do bác cung cấp về blog của chị Trần Thị Nga (bác Nguyễn Tường Thụy đã đính chính tên họ của chị Nga) trên Trang nhà của anh Nguyễn Xuân Diện, tôi đã thử tìm đọc nhưng chưa được. Rất may là bác Nguyễn Tường Thụy đã post 1 bài từ blog của chị Nga nên tôi cũng đã được đọc và hiểu thêm. Tôi đã ghi ý kiến nơi đó như sau (rút ngắn):
Hiểu người để làm người
…
Thông tin này trên blog của bác thật là quý giá; Mong được đọc nhiều như có thể. Trong tình hình rất “bát nháo” hiện nay, thông tin về những con người như chị Nga là cần thiết cho những ai suy tư về cung cách SỐNG LÀM NGƯỜI.
…
Xin được thông báo và chia sẻ cùng bác.
Thân mến.
Kính bác Văn Đức. Cám ơn những lời tốt đẹp của bác. Bác nói đúng lắm. Trong xã hội mà chúng ta cứ ngỡ chỉ có đồng tiền, sự ích kỷ và suy đồi ngự trị như hiện nay, câu chuyện của những người dám sống cho tình yêu nước, cho nghĩa đồng bào một cách trong sáng và dũng cảm như vậy thật chẳng khác chi những ngôi sao Mai báo hiệu bình minh sắp đến cho chúng ta.
DeleteTận đáy lòng của bất cứ ai trong chúng ta đều có một khuynh hướng sâu thẳm muốn sống cho ra người, muốn hướng về cái thiện, cái tốt. Một bác ẩn danh nào đó đã nhận xét bên blog bác Diện rằng những hành động nghĩa tình như thế "nó vậy đấy, những có thể làm làm mềm lòng con tim nhân loại và tan chảy gông cùm kềm kẹp như chơi".
Sự giúp đỡ tận tình, vô vị lợi, đầy nhân ái của những đồng hương xa lạ và cả những người bản xứ chưa hề quen biết bên Đài Loan dành cho các công nhân khốn khổ, đã làm nên một Trần Thị Nga hôm nay. Cứ thế mà cái Thiện sẽ lây lan mà thắp sáng đất nước này, địa cầu này!
Việc làm của chị Phương Bích cùng các anh, chị em khác thật tuyệt vời. Chúc các anh chị luôn mạnh khỏe để tiếp tục giúp những người con đất Việt bị CA khủng bố, dọa nạt.
ReplyDeleteMình nghĩ Phương Bích nên gửi bài viết này cho các vị đại biểu quốc hội Hà Nam nơi chị Nga sống. Chuyện tồi tệ như thế phải được các vị đại diện nhân dân ấy trả lời cụ thể.
ReplyDeleteChúc P.Bích, mẹ con chị Nga và các anh chị em mọi điều may mắn.
Phương Bích, cám ơn em và tất cả mọi người đã dũng cảm bảo vệ đồng đội trong những lúc hiểm nguy. Anh già rồi không làm gì được nữa, anh theo dõi từng bước đi của bọn em. Cầu chúa ban phước lành cho mọi người chiến thắng cái ác, bảo vệ lẽ phải và công băng. Công an họ làm việc thế này thì đáng trách qua. Dân hết tin vào họ rồi.
ReplyDeleteThanh Trúc: Chị có nói với họ những người kia được về thì phải cho chị về để chị cho con bú?
ReplyDeleteTrần Thị Nga: Em nói thường xuyên cái điều đấy. Em nói con em đang trong tình trạng không biết đang ở đâu và như thế nào nên em rất sốt ruột. Công an nói phải làm việc với em xong thì thôi.
Thế nhưng khi làm việc với công an thành phố Hà Nội xong thì có bốn người công an của phòng chính trị công an tỉnh Hà Nam lên. Công an thành phố Hà Nội bàn giao em cho bốn người công an của Hà Nam. Lúc đấy là hơn bốn rưỡi chiều.
Em muốn nói hiện tại Việt Nam đang là chế độ công an quyền, họ có quyền làm tất cả những điều phi pháp mà họ muốn. Họ bắt em vì em là người nhìn thấy sự thật công an đánh và bắt người em hô lên.
chị Trần Thị Nga
Khi công an Hà Nam yêu cầu em đi theo họ về Hà Nam làm việc tiếp thì em có nói con tôi đang ở Hà Nội mà tôi không biết ở đâu, tôi phải đi tìm con tôi. Các anh ấy bảo không theo về thì cũng không được các anh sẽ cưỡng chế. Các anh vẫn bắt em lên xe đưa về Hà Nam.
Lúc đấy em biết là em không kềm chế được nữa rồi, em oà khóc rất là to, em không cần biết cái gì nữa vì cái sự ức chế nó vượt quá khả năng rồi. Các anh công an thấy em khóc trong tình trạng như vậy thực sự lúc ấy là các anh hoảng sợ, các anh thả em xuống trên đường Quốc Lộ Một. Bước chân xuống xe em vẫn đang khóc, thế là họ phóng xe đi mất. Em mới đón xe quay về Hà Nội tìm con, gặp lúc tắt đường, khi gặp được con em là hai mươi hai giờ đêm rồi.
Em muốn nói hiện tại Việt Nam đang là chế độ công an quyền, họ có quyền làm tất cả những điều phi pháp mà họ muốn. Họ bắt em vì em là người nhìn thấy sự thật công an đánh và bắt người em hô lên. Thế mà công an đã hành xử đã chia cắt mẹ con em như thế. Đấy là cái điều rất bức xúc. Nếu em không nói lên thì nó sẽ xảy ra với tất cả những người phụ nữ khác.
Xin cảm ơn chị Trần Thị Nga
Hổ thấy trẻ con còn bảo vệ
DeleteCông an VN tàn ác thế:
Ác hơn cầm thú, lũ chó săn
Ngăn mẹ tìm con 16 tháng tuổi lạc đường!
Hỏi ông Trọng, ông Dũng, bà Đoan
Các ông bà đã từng có con?
Có thương xót khi con mình thất lạc?
Nếu không đừng làm công bộc Dân
Hôm trước đã đọc bài của bác Diện, bác Thụy và bác Vinh nhưng hôm nay vẫn đọc bài của chị Phương Bích và thấy được tình cảm của các anh chị đối với nhau tốt biết nhường nào. Đúng là những người thật sự yêu nước mới có được tình cảm như vậy. Vậy mà những kẻ dưới danh nghĩa cơ quan bảo vệ pháp luật lại đi làm cái trò bỉ ổi kia. Tại sao họ đe dọa hoặc làm ngơ cho kẻ xấu đe dọa cuộc sống của chị Nga? Chị Nga có tội tình gì? chị đã làm gì mà bọn chúng phải làm như vậy? nếu chị có gì sai trái thì họ cứ việc bắt và xử lý, chứ làm sao phải làm cái trò hèn hạ đối với một phụ nữ nuôi con nhỏ? Thật là không hiểu nổi chế độ này là như thế nào nữa?
ReplyDeleteĐề nghị chị Nga khẩn trương làm đơn gửi lãnh đạo cấp cao yêu cầu điều tra giải quyết vụ việc này, chứ không thể để mãi như thế này được. Người dân chúng tôi thấy bất bình và căm phẫn quá!
Con dân Việt cần phải đoàn kết thêm nữa. Chỉ lẻ tẻ các chị thì chèo chống được bao lâu, giải cứu được mấy người? Hy vọng từ những việc làm của các anh chị có thể sớm đánh thức được toàn dân trong nước.
ReplyDeleteThật tội nghiệp cho hai mẹ con cô Nga.
Đúng là bọn sâu bọ lên làm người, phụ nữ và trẻ con chúng cũng không từ.
ReplyDeleteCảm ơn tất cả các bác đã chia sẻ. Trần Thị Nga (hay Nga Thuy theo tên chúng tôi vẫn quen goi) đã gửi đơn lên bà Phó chủ tịch Doan rồi đấy ạ. Để xem chỉ với tư cách là một phụ nữ thôi, bà ấy có trả lời đơn kêu cứu của hai mẹ con Nga Thuy không bà con nhé.
ReplyDeleteKhông có lời nào để bày tỏ lòng cảm kích đối với những gì các anh chị đã làm, cũng như nghĩa cử của các anh chị trong việc của chị Nga nói riêng, em (chị Phương Bích cho phép gọi là chị xưng em nhé) xin tạm dịch một câu chuyện nhỏ để tặng mọi người. Đó là câu chuyện "Chú chim Ruồi Colibri chữa cháy", chuyện của Nam Mỹ:
ReplyDeleteChim COLIBRI, còn gọi là chim Ruồi là một loài chim bé nhỏ nhất trong các loài chim. Chúng sống chủ yếu tại vùng sông nước ở Nam Mỹ.
Một ngày kia cả một khu rừng rộng lớn bùng cháy. Tất cả các loài thú đều hốt hoảng, kinh sợ, hoặc chỉ biết trốn chui nhủi hoặc chỉ nhìn đám cháy một cách bất lực. Thế nhưng trong cơn hoảng loạn ấy có một chú chim bé nhỏ, chú Chim Ruồi Colibri không nao núng. Chú cứ hớp lấy một ngụm nước trên sông và rảy vào đám lửa. Cứ thế, chú hết bay đến dòng sông rồi lại bay trở lại khu rừng cháy, mỗi lần chỉ nhỏ được vài giọt nước.
Nhìn thấy cảnh lạ lùng, nỗ lực như muối bỏ biển của Chim Ruồi, Chuột Mai Rùa Tatou chướng tai gai mắt không chịu nỗi bèn hét lên: Colibri, bạn điên rồi sao? Với mấy giọt nước đó mà bạn định dập tắt lửa ư?”
Chim Ruồi bình tĩnh đáp: “tôi biết, nhưng tôi phải làm phần của tôi”.
Các anh chị đang làm những điều thật tuyệt vời.
Một người Việt Nam
không biết nói gì hơn ? CA là một lũ khốn nạn . Chúc mẹ con nhà chị Nga tai qua nạn khỏi , chúc mọi người trong đoàn viên sức khoẻ.
Delete