tag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post3859999393422088061..comments2023-09-25T19:13:58.943+07:00Comments on Phương Bích: Chuyện ruồi buPhương Bíchhttp://www.blogger.com/profile/04929166712253189203noreply@blogger.comBlogger4125tag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-10259714209479810312015-02-17T10:00:31.824+07:002015-02-17T10:00:31.824+07:00Hồi âm của sinh viên VN
Bạn thân mến, Lâu lắm rồi...<br />Hồi âm của sinh viên VN<br /><br />Bạn thân mến, Lâu lắm rồi giới trẻ chúng tôi mới nhận được một bài viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy làm chúng tôi hết sức đau buồn. Xin cám ơn bạn.<br /><br />Ở đất nước tôi có câu "sự thật mất lòng" nhưng cũng có câu "thương cho roi cho vọt", "thuốc đắng đả tật”. Bức thư của bạn đã làm thức dậy trong tôi niềm tự ái dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều từ nhà trường như "Chúng ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ".<br /><br />Bạn đã nói đúng: “Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?"<br /><br />Bạn biết đặt câu hỏi như thế là bạn đã có câu trả lời rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm tình của một người trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững tin vào dân tộc mình, vào chính bản thân mình.<br /><br />Bạn nói đúng. So với nước Nhật, nước Việt chúng tôi đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào đẹp như tấm bản đồ của nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt đẹp bên bờ Thái Bình Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho sự trù phú của một dân tộc . Nhưng chúng tôi thiếu một thứ: Đó là Tự Do, Dân Chủ.<br /><br />Lịch sử của chúng tôi là lịch sử của một dân tộc buồn.<br />Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Người đã từng nhận được đĩa vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được trên 2 triệu bản) với bài hát "Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như sau:<br /><br />"Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu<br />Một trăm năm nô lệ giặc Tây Hai mươi Năm nội chiến từng ngày<br />Gia tài của mẹ để lại cho con<br />Gia tài của mẹ là nước Việt buồn".<br /><br />Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong "hai mươi Năm nội chiến từng ngày" ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi đau của ông còn nhẹ hơn nỗi đau của người miền Bắc chúng tôi. Ông còn có hạnh phúc được tự do sáng tác, tự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu xé, được “đi trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên vì đứa con “chết hai lần thịt xương nát tan”. <br />Nếu ông sống ở miền Bắc ông đã bị cấm sáng tác những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết như sau:<br /><br />"Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu<br />Một trăm năm nô lệ giặc Tây Bảy mươi năm Cộng Sản đọa đày<br />Gia tài của mẹ, để lại cho con Gia tài của mẹ là nước Việt Buồn"Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-4100145089112322152015-02-12T22:53:45.161+07:002015-02-12T22:53:45.161+07:00Tẩy chay Tân hiệp phát chỉ là chuyện nhỏ,ph...Tẩy chay Tân hiệp phát chỉ là chuyện nhỏ,phải bắt buộc công ty này phải bồi thường cho người bị hại và nếu phát hiện ra những người này đã uống thứ nước độc hại đó mà bị bệnh đất việtnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-71522676651832913182015-02-11T22:06:27.299+07:002015-02-11T22:06:27.299+07:00Tân Hiệp Phát đã mua được CA Tiền Giang, Báo Thanh...Tân Hiệp Phát đã mua được CA Tiền Giang, Báo Thanh Tra.... Võ Văn Minh phải thua thôi, thân phận ruồi muỗi mà đi đấu với khủng long .Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13687762499626337164noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-82235676783064111312015-02-10T21:34:46.557+07:002015-02-10T21:34:46.557+07:00ở các nước tư bản dẫy hoài không chết, thì có hội ...ở các nước tư bản dẫy hoài không chết, thì có hội bảo vệ người tiêu dùng ...<br />còn ở VN dân chủ hơn vạn lần ... thì có công an bảo vệ ..cho công ty ... (tại sao thi ai cũng hiểu rồi)Anonymousnoreply@blogger.com