Translate

Saturday 30 June 2012

Trước giờ "G"

Tình hình là trước giờ "G" có vẻ lắm trạng thái khá bi hài
Người thì phấn khởi.
Người thì lo lắng.
Người thì dửng dưng (khi thấy rằng mình chả làm gì sai thì chả việc gì phải lăn tăn).
Có người xác định không đi nhưng vì lo lắng nên cũng lên tiếng cảnh báo cho anh em bạn bè.
Có người không đi, cũng không ủng hộ thì dọa: đi biểu tình là bị bắt đấy! Hoặc nguy cơ bị đàn áp là cao!
Bắt đầu lẻ tẻ có người lên tiếng than phiền bị các loại đối tượng “quấy nhiễu”.

Tuesday 26 June 2012

Tâm sự trước ngày 1/7

Một trang mạng ra lời kêu gọi tuần hành ôn hòa, ủng hộ Quốc hội nước nhà rốt cuộc cũng đã ra được cái Luật Biển. Điều đầu tiên tôi nghĩ là chắc hẳn ngành công an đang lo sốt vó đây. Khổ thế đấy. Lẽ ra nên mừng vì thành tích của Quốc hội thì lại đâm ra lo dân chúng ăn mừng.
Rồi thể nào công an khu vực chả đến hỏi: thế chị có đi không?

Monday 25 June 2012

Friday 22 June 2012

Cởi truồng được tiền và cởi truồng mất tiền

Nghe tin hai mẹ con bà Lài vì khỏa thân giữ đất mà bị phạt 80.000 đồng, vì vi phạm “thuần phong mỹ tục”, chưa từng thấy ai lố bịch hơn những kẻ ra cái quyết định xử phạt ngớ ngẩn này.
Người ta “cởi truồng” ầm ầm trong phim ảnh, trong hội họa thì lại bảo đẹp, là vị nghệ thuật. Còn vị mưu sinh thì không được?
Nghe tức anh ách. Trong nghệ thuật cởi truồng thì được tiền. Ngoài đời cởi truồng thì bị phạt tiền. Ở đời có cái lý nào như thế?

"Cha năm đời cái lũ ăn cơm dân mặc áo Đảng đi phục vụ bọn cướp ngày kia.."

Xem cái video clip quay cảnh bà con nông dân Dương Nội bị bắt đưa về trại Lộc Hà, tôi vừa buồn cười về cách chửi dân dã của những chị phụ nữ nông thôn, vừa thấy đau xót khi nhìn một nhúm người bị giam giữ trong cái gian nhà rộng trống hoác, mấy cậu công an trẻ kê ghế án ngữ trước cửa, im lặng nghe chửi mà không nói câu nào.
Từng bị dùng vũ lực ép buộc lên xe buýt rồi đưa về đồn công an, tôi hiểu rõ tâm trạng uất ức của bà con. Không biết những người cảnh sát trẻ ngồi chặn ở cửa, không cho bà con ra kia có hiểu một tý gì về cái quyền tự do cơ bản nhất của con người hay không? Và nếu có hiểu biết chút ít, thì họ có nhận thức được việc mình đang làm hay không?

Thursday 21 June 2012

Lại là chuyện cái bí danh...

Sau sự việc xảy ra ở Sở Thông tin Truyền thông Hà Nội cả mấy tuần, tôi mới có dịp đến thăm cụ Lê Hiền Đức. Thực ra những giây phút rảnh rỗi của cụ là rất hiếm hoi. Những tưởng sau khi báo đài nhà nước “lu loa” tố cụ gây rối TTCC và đòi “trừng trị” cụ thì nhiều người thất vọng về cụ lắm. Nhưng dân oan ở khắp nơi lại lo lắng, thi nhau gọi điện hỏi thăm sức khỏe cụ. Hôm tôi đến gặp một đoàn 4 người đi ô tô khách từ tận An Giang ra thăm cụ Đức. Bà con Văn Giang còn mời cụ sang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian cho khỏe, để mà có sức giúp dân.
Nghe chừng bây giờ dân không phải ai cũng tin vào đài báo nhà nước nữa. Bà tổ phó tổ dân phố chỗ tôi vốn lành như đất, chính quyền nói gì cứ là răm rắp nghe theo, cũng ra thì thầm hỏi chuyện bà Đức. Tôi bảo thì báo đài nói đầy ra đấy, chị hỏi em làm gì? Bà ấy cười bảo, còn lạ gì báo đài, vậy nên chị mới hỏi em chứ.
Hay thật đấy! Giống hệt như vụ Bùi Hằng, giờ đây chả còn thấy báo đài nào nhắc đến vụ bắt rồi thả Bùi Hằng như thế nào, “trừng trị” cụ Đức ra sao nữa.

Tuesday 19 June 2012

'Bắc Giang đang né tránh xử lý tiêu cực ở Đồi Ngô'

Trong khi Phó bí thư tỉnh Bắc Giang khẳng định, kết quả tốt nghiệp ở tỉnh này thực chất, tiêu cực ở Đồi Ngô chỉ là cá biệt thì thầy giáo Đỗ Việt Khoa cho rằng Bắc Giang đang né tránh, xử lý không triệt để. 

> Hàng loạt giáo viên ở Đồi Ngô bị đề nghị sa thải/ 'Học sinh quay clip ném phao đáng được tôn vinh'

Trao đổi với VnExpress.net bên hành lang Quốc hội, Phó bí thư Bắc Giang Thân Văn Khoa khẳng định, năm nay kết quả tốt nghiệp hơn 99% của Bắc Giang đánh giá được thực chất quá trình dạy học của tỉnh. "Còn việc xảy ra ở Đồi Ngô do đây là trường dân lập, có vấn đề trong quản lý, giảng dạy. Tiêu cực thi ở Đồi Ngô không phải là tình trạng phổ biến ở Bắc Giang", ông Phó bí thư tỉnh nhấn mạnh.
Dù không đề cập tới đề xuất "tôn vinh thí sinh quay clip" nhưng Phó bí thư Thân Văn Khoa cho rằng, việc làm của thí sinh đó đã phản ánh được sự vi phạm quy định của hội đồng thi. "Nếu thí sinh không dũng cảm quay clip thì sẽ không biết được sai phạm này", ông Phó bí thư nói và cho hay, nghi vấn giải tập thể đang được công an xác minh. 

Sunday 17 June 2012

Những góc khuất cuộc đời, nhưng luôn hiện hữu quanh ta.

Không lời

Đến Thượng đế cũng phải chửi toáng lên mất.

Nỗi đau tinh thần....bất lực trước cửa nhà mình (Blog)
Ôi giời đất ơi, phải dùng cái ultrasurf mới vào được nhà mình, nhưng post bài thì khó hơn cả “rặn đẻ”. Biết là các blog đang bị chặn, nhưng mà vẫn không kìm được sự tức giận, không thể không chửi cả hang cả hốc những kẻ giấu mặt làm cái trò hèn hạ như thế này. Post bài thì được, nhưng post clip thì cả tiếng không được 1 cái. Mà ảnh và clip thì có sức mạnh vô địch, khỏi phải viết cũng được.
Chán chường quá. Cả tuần nay thử không nghĩ gì, không viết gì, thậm chí chỉ thi thoảng đảo qua facebook tí ti cho có cảm giác là mình vẫn tồn tại. Thực sự cảm thấy dường như mình đang chết khi không làm gì cả, không nghĩ gì cả. Mỗi một bức ảnh, mỗi một dòng tin trên mạng vẫn làm cho ruột gan mình cồn cào...
Một người than: Hà Nội ơi, em giận ai mà nóng thế?
Nóng quá! Nhìn ra ngoài trời thấy không gian đùng đục. Bất cứ cái gì chạm vào da thịt cũng nóng dãy lên. Đấy là mình còn ở trong nhà. Vậy mà nghe tin bà con Văn Giang lặn lội đội đơn lên Hà Nội, bị công an đem xe buýt đến hốt về Lộc Hà, rồi bà con ở nhà nghe tin lại lặn lội kéo nhau sang Lộc Hà tìm người. Nghe vậy lại nhớ cái đận nghe tin anh chị em bạn bè biểu tình nào đó bị bắt giữ là tức tốc đi liền. Nghĩ thế lại thấy thương mình, thương bà con mình gian nan vất vả quá mà trời chả thương...

Sunday 10 June 2012

Chuyện về cái bí danh hay là tên thường gọi


Nhân chuyện có bài báo nào đó viết về chuyện ông Hồ Chí Minh có đặt tên cho bà Lê Hiền Đức hay không, mình thấy thật lạ khi bao nhiêu lâu nay chả ai thắc mắc, lại nhè đúng dịp báo đài đang có “chiến dịch” tuyên truyền trên truyền thông về việc bà Đức "gây rối" ở Sở Thông tin Truyền thông Hà Nội để lôi ra truy. Dường như chả còn vở nào nữa nên họ mới phải moi ra cái vở này.
Quan trọng gì chuyện cái tên nhỉ? Có người lại hỏi sao không dùng cái tên cha sinh mẹ đẻ mà lại dùng cái tên do người khác đặt thế? Nói thế lại giựt cả mình, cũng muốn kể cho mọi người nghe chuyện về cái tên của bố mình như thế này:

Saturday 9 June 2012

Hình ảnh về cuộc chiến giữ đất ở Văn Giang

Những bức ảnh thay ngàn lời nói - quả là vậy. Dù những lá cờ dường như không còn thiêng khi bị giằng giật, vứt xuống đất trong những cuộc đấu tranh... nhưng với người dân, nó vẫn là biểu tượng của Tổ quốc nên đi đâu họ cũng đem theo lá cờ như một thứ vũ khí để tự vệ. Thật tội nghiệp dân tôi!

Đi giữ đất cho muôn đời sau.....thương quá những người mẹ áo nâu

Thursday 7 June 2012

mai xuân dũng: BỐC CỨT BÔI NGƯỜI PHẢI NGỬI THỐI TRƯỚC TIÊN

mai xuân dũng: BỐC CỨT BÔI NGƯỜI PHẢI NGỬI THỐI TRƯỚC TIÊN

Gây rối trật tự công cộng - Cái lý cùn!


Đây là một cụm từ mới, có lẽ chỉ xuất hiện trong thời đại này. Gần đây, nó được sử dụng như một thức vũ khí để sắn sàng gắn cho bất cứ ai có hành động phản kháng lại chính quyền, bất kể đúng sai. Ở đây dường không có sự đối thoại, mà chỉ có sự áp đặt.
Cái tội danh rất mập mờ này cứ như một thứ phao cứu sinh cho chính quyền nên họ rất khoái dùng. Đối tượng nào họ cũng có thể gắn tội này mà bất chấp tuổi tác, bản tính, khả năng...Và hầu như cái tội danh này chỉ hay dùng trong các vụ phản kháng lại chính quyền, còn những vụ gây rối trật tự công cộng thực sự như đánh nhau, chửi nhau ầm ĩ phố xá hay tắc hết cả đường phố thì cảnh sát có khi còn né vội.

Sunday 3 June 2012

Khốn nạn thân các anh, đéo mẹ cha chúng nó.


Hôm 1/6, trong lúc chờ đợi bà Lê Hiền Đức ở trước cửa Sở Thông tin và Truyền thông (Sở 4T), tôi bỗng nhớ đến một câu trong bài tế viên quan Pháp, người bị giết trong khi diệt quân Cờ Đen từ ngày xửa ngày xưa của cụ Nguyễn Khuyến,:
- “Khốn nạn thân ông, đéo mẹ cha nó”
Xin lỗi bà con, là tôi muốn mượn cụ một tý, để nói rằng thì là:
- Khốn nạn thân các anh, đéo mẹ cha chúng nó.
Thiệt tình ai chả biết nói bậy. Tôi cũng rứa, nhưng chỉ là không thích nói thôi, nhưng mà tôi thích câu của cụ Tam Nguyên Yên Đổ quá. Xin mượn cụ tý để thay lời ta thán. Tôi nói ở đây là theo đúng nghĩa đen, chứ ko phải chửi “xéo” như cụ Nguyễn Khuyến đâu ạ.